Editor: hatrang.
---
Khi Khương Ngâm đỡ eo bước ra khỏi phòng, cậu gần như không thể đứng vững nổi.
Thiếu niên nhớ đến lúc rời đi, nam nhân nằm trên giường lười biếng chống tay lên đầu nhìn sang, quần áo xộc xệch, trong mắt tràn đầy nét trêu chọc, “Đào Hoa cô nương, em còn chưa lấy châu báu của em...”
Hắn vươn tay ra, khớp xương thon dài nhẹ móc vài chuỗi ngọc rồi đung đưa qua lại, phần đuôi nhỏ giọt chất lỏng trong suốt, chậc, thật là khơi gợi biết bao suy tưởng không đứng đắn.
Khương Ngâm đỏ bừng má cái “bùm”, “Không, không cần đâu...”
Dù da mặt dày đến mấy, cậu cũng không thể cầm thứ từ nơi đó về được, huống hồ nó vẫn còn dính dịch thể trong người mình. Tất cả là do Yến Lâu Y! Ai bảo hắn nói cái gì mà “em ăn được bao nhiêu thì ta tặng em bấy nhiêu” chứ.
Khương Ngâm không dám nhìn vào đôi mắt mỉm cười của đối phương nữa, vội vàng che áo chạy trốn.
Đúng vậy, cậu không có tiền đồ như thế đó.
Vừa ra đến cửa, cơn xấu hổ qua đi, cậu lại bắt đầu cảm thấy hối hận. Yến Lâu Y đã cho mình lấy rồi, sao cậu không biết tranh thủ cơ hội cơ chứ! Hàng chùa mà không nhận!
Chân Khương Ngâm vẫn còn hơi bủn rủn, phải vịn vào lan can gỗ đỏ mới bước từng bước thật chậm được, rồi đột nhiên thiếu niên trông thấy một người đang đi xuống từ khúc ngoặt cầu thang.
“Đào Hoa cô nương!” Người kia cũng vừa phát hiện ra cậu, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Nhưng biểu cảm hào hứng này chợt khựng lại khi bắt gặp khuôn mặt Khương Ngâm. Lâm Tham đeo một túi đựng sách căng phồng, dáng người cao dong dỏng đứng trong hành lang tối tăm toát lên vẻ đặc biệt quý phái, dây vải buộc tóc màu xanh khói tinh nghịch lướt qua sườn mặt hắn, để lộ những đường nét hết sức ôn hòa trắng trẻo.
Cảm giác được một ánh nhìn vừa nóng bỏng vừa kiềm chế đang dán trên mặt mình, Khương Ngâm dừng bước, hơi cúi người xuống, hỏi nhỏ: “Công tử đã vẽ xong rồi sao?”
Cậu thấy đối phương đi từ lầu ba xuống, nơi ấy là phòng Ngọc Phù Dung thường hay nghỉ ngơi, chắc là vừa vẽ cho nàng ta bức chân dung.
“Ừm.” Lâm Tham đáp, sau đó đột nhiên tiến lên bước đến gần.
Khương Ngâm vốn chỉ định chào hỏi một chút rồi rời khỏi, không ngờ người này lại đứng ngay trước mặt cậu, còn bất ngờ giơ tay ra. Thiếu niên không kịp né tránh, Lâm Tham đã chạm đến môi cậu.
“Ngươi làm gì vậy?” Khương Ngâm hất phăng tay hắn ta ra, tức giận đến mức đuôi mắt ửng hồng.
Lâm Tham sững sờ, một lúc sau, nam nhân lại nhẹ nhàng đưa tay đặt lên khóe miệng cậu, tông giọng vẫn nhuốm vẻ ôn tồn dịu dàng, “Cô nương, son môi của ngươi bị lem rồi, để ta lau giúp ngươi.”
Vệt đỏ tươi rực rỡ kia kéo dài đến tận gò má, như thể bị ai đó cố ý hôn lên, in dấu chiếm hữu rõ ràng, chẳng khác nào đang tuyên bố đây là vật thuộc về mình.
Thật là làm người khác chán ghét.*
*trong raw để là không chán ghét nhưng mình thấy hơi trái với tình huống hiện tại nên mình đổi
Đôi mắt Lâm Tham tối sầm lại, sức lực vô thức mạnh thêm, dường như mang theo cả nỗi kích động bí mật dâng trào trong cõi lòng. Ngón tay hắn vốn thon dài, vì thường xuyên viết chữ nên còn có vài vết chai nhỏ, lúc cọ xát qua môi Khương Ngâm thì dấy lên chút ngứa ngáy nóng ran. Thiếu niên khó chịu quay đầu đi, tránh khỏi tay đối phương, “Không cần, để ta tự làm.”
Nói rồi thô bạo lau lau khóe miệng, tay áo làm cả bờ môi đỏ ửng lên, song cậu lại chẳng hề bận tâm.
“Ta còn có việc, không làm phiền công tử nữa, xin phép đi trước.” Khương Ngâm cảm thấy hành động ban nãy của đối phương quá mức kỳ quái, không giống vị Lâm tú tài nho nhã lễ độ, trong sạch cao quý thường ngày chút nào. Hơn nữa còn có người đang lên đây, cậu sợ ai đó bắt gặp hành động thân mật mờ ám của cả hai nên vội vàng cáo lui.
Lúc xuống lầu lại chợt nhận thấy cả vùng cổ rét buốt, cứ như có thứ gì đó lạnh lẽo nhớp nháp vừa lướt qua, Khương Ngâm bèn bước nhanh hơn.
Lâm Tham lẳng lặng nhìn bóng dáng rời đi của thiếu niên, không nói lời nào.
Vừa thấy hắn liền bỏ chạy, là chán ghét hắn sao?
Lâm Tham nhớ tới khi Khương Ngâm quay lưng, phần gáy trắng tuyết có một dấu môi thoắt ẩn thoắt hiện giữa những sợi tóc đen nhánh, có phải cùng một người đã làm lem son cậu không?
Ánh mắt hắn dừng lại trên hành lang lầu hai Khương Ngâm vừa bước ra, đôi đồng tử đen láy bỗng lóe lên tia lạnh lẽo. Hành lang gỗ đỏ trống rỗng, không thể nhìn rõ đối phương đi từ căn phòng nào...
Chẳng sao cả, hắn cũng sẽ tìm ra được người kia thôi.
Một lát sau, Lâm Tham dứt khoát quay đầu rời đi.
---
Trong Nhất Phẩm Các, Ôn Kim Tài đã bao sẵn một phòng ngồi chờ Khương Ngâm.
Lúc cậu bước vào, vừa khéo gặp tiểu nhị đang bưng bánh ngọt lại đây, trên mâm còn có vài món ăn vặt khác. Ôn Kim Tài rót cho thiếu niên một ly trà, mời cậu ngồi xuống, “Ta đã gọi vài cái bánh hoa tươi, bánh hạnh nhân mà lần trước ngươi ăn và một chút loại mới nữa.”
“Ngươi ăn trước đi, để cho ta một ít, ta đi thay quần áo đã.” Khương Ngâm nói rồi chạy ra sau bình phong thay đồ.
Hình như bỗng một ngày, Ôn Kim Tài quyết định bao hẳn một phòng riêng ở đây. Hắn nói rằng sau khi cậu xong việc thì không tiện thay váy lắm, lỡ như bị người quen nhìn thấy thì khó giải thích, thế nên chi bằng cứ thay luôn bên ngoài rồi về.
Khương Ngâm cũng cảm thấy đối phương nói rất có lý. Đi ven bờ sông nhiều thì ắt có lúc sẽ ướt giày. Hơn nữa bây giờ Ôn Tiểu Bảo cũng coi như “phát đạt” rồi, bạn tốt muốn giúp mình một tay, cậu đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.
Huống hồ Ôn Kim Tài còn nói tiền tiêu vặt cha cho đã tăng lên gấp nhiều lần, hoàn toàn có thể bao căn phòng này lâu dài. Mà bánh ngọt ở đây cũng rất ngon, cả hai người đều thích.
Thay quần áo xong, Khương Ngâm lại trở về dáng vẻ chàng thiếu niên thanh tân rạng rỡ như ánh mặt trời ngày thường.
Chùm tóc đuôi ngựa buộc cao lắc qua lắc lại, trang sức bên hông va vào nhau leng keng, bước một bước là nhảy một cái, không đàng hoàng đứng đắn chút nào.
“Nếm thử cái này đi.” Ôn Kim Tài đưa một cái bánh hoa mai qua, được tỉ mỉ tạo hình cánh hoa cực kỳ tinh xảo, vô cùng đẹp mắt. Hắn vốn muốn để Khương Ngâm tự cầm ăn, nhưng cậu lại đang vươn tay với lấy chiếc bánh đậu ngọc đặt ở xa, nên cứ thế há miệng ăn luôn.
Ngón tay dường như bị thiếu niên cắn phải, chạm vào đầu lưỡi ướt át của đối phương.
Ôn Kim Tài chỉ cảm thấy đầu ngón tay đột nhiên nóng ran, hắn vội vã rút tay về, tim bỗng đập thình thịch vang dội không ngừng. Tiếng côn trùng râm ran ngoài cửa sổ vang lên giữa ngày hè oi ả, song tai Ôn Kim Tài lại chợt ù đi trong chớp nhoáng, hắn có hơi nóng, nhưng không phải kiểu nóng do mặc nhiều quần áo. Cụ thể là nóng thế nào, chính hắn cũng không nói rõ được, không hiểu sao không dám nhìn thẳng mặt bạn tốt nữa.
Hình như hắn cứ vô thức chú ý đến miệng của đối phương.
Ơ, ban nãy môi Khương Ngâm có đỏ như vậy ư? Hay là do chưa lau sạch son…
“Hả?” Khương Ngâm nghe thấy tiểu mập mạp lẩm bẩm nói thầm gì đó, cậu bèn nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Chưa lau sạch à? Ta nhớ đã lấy khăn lau rồi mà?”
“À, không không không, ta nói linh tinh thôi!” Ôn Kim Tài hoảng loạn chối bay chối biến. Sao lỗ tai cậu thính thế, hắn nói nhỏ như vậy mà cũng có thể nghe được.
Hắn nhìn về phía Khương Ngâm, người nọ vẫn không hề hay biết liếm môi một cái, đầu lưỡi đỏ tươi chợt lướt qua.
Ôn Kim Tài cuống quít cúi đầu, chết rồi, hắn nghĩ thầm.
Hẳn là mình bị bệnh rồi.
Nếu không thì sao vừa gặp bạn tốt đã mặt đỏ tim đập, đã thở gấp dồn dập...
“À à, ngươi nói gì cơ?” Nghe thấy Khương Ngâm nói chuyện với mình, Ôn Kim Tài vội vàng thoát khỏi dòng suy tưởng miên man, “Ngươi lặp lại lần nữa đi, ta không nghe rõ.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy, cứ để hồn đi đâu thế.” Thiếu niên liếc tiểu mập mạp với vẻ kỳ quái, rồi lại tiếp tục, “Ta hỏi ngươi đã từng đến kinh thành chưa?”
Cậu nhớ nhà họ Ôn là thương gia, vào nam ra bắc, hình như đã đi qua không ít nơi.
“Kinh thành à?” Ôn Kim Tài tất nhiên chưa từng tới kinh thành, nhưng cha hắn thì đã đến đó. Bởi vì có lần Ôn Dao cầm một con hổ bằng đồng thau đến khoe với hắn, nói là Ôn viên ngoại mua từ Trân Bảo Các ở kinh thành về, chỉ tặng cho mỗi một người duy nhất.
Lúc ấy Ôn Kim Tài còn nhỏ, bị đối xử phân biệt như vậy, đương nhiên đã tức giận oà khóc lên, vì thế đến giờ hắn vẫn nhớ rất rõ hình dáng món đồ kia. Con hổ đồng thau nhỏ nhắn xinh xắn, móng vuốt có thiết kế cả bánh xe, dưới cổ được đục lỗ, có thể xỏ dây vào để kéo chơi. Nổi bật nhất vẫn là hai mắt của nó, được chế tác bằng mã não đỏ, trông tinh xảo cực kỳ.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ta chưa đến, nhưng cha ta đã ghé qua buôn bán rồi. Nghe nói kinh thành phồn hoa mỹ lệ, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng cấm quân luyện tập đầy oai hùng và lễ hiến tế nữa.” Trước đây Ôn Kim Tài nghe cha mình phóng đại, nhưng thật ra hắn không có cảm xúc gì với kinh thành cả, chỉ biết nơi đó rất phồn vinh, đâu đâu cũng là người giàu sang phú quý.
Mỗi lần đến kinh thành, cha hắn đều sẽ mang về rất nhiều thứ hiếm có quý giá như: đồ sứ ngọc, tơ lụa, vài loại vải hoa văn màu sắc mà người kinh đô hay dùng, và lá trà nữa. Nhà bọn họ có kinh doanh một quán trà.
Khương Ngâm nghe xong, chẳng còn tâm trạng ăn uống, cậu ngơ ngẩn chống cằm đáp: “Quý đại nhân cũng nói vậy, kinh thành thật tốt, ta cũng muốn đến kinh thành...”
Quý đại nhân?
Đột nhiên thấy một cái tên xa lạ từ miệng Khương Ngâm, không hiểu sao lòng Ôn Kim Tài chợt có chút khó chịu, cảm giác không thể nói nên lời.
“Ngươi thích kinh thành sao?” Hắn hỏi, thật ra câu hắn muốn hỏi chính là: có phải tương lai ngươi muốn đến kinh thành không.
Thiếu niên ngẩn người nhìn vào khoảng không, chẳng biết lại nghĩ đến giấc mộng viển vông gì. Một lúc sau, cậu mới ngơ ngác nói một câu: “Tiểu Bảo, sau này chúng ta trưởng thành rồi, ngươi cùng đến kinh thành với ta được không?”
“Được.” Ôn Kim Tài đáp ứng không chút do dự. Trong lòng hắn, bạn tốt là phải vĩnh viễn ở bên nhau, Khương Ngâm đi đâu, hắn đương nhiên cũng phải theo đó.
Cậu nghe hắn đồng ý dứt khoát như vậy, liền “phụt” một tiếng phì cười.
“Thôi, đùa ngươi đấy.” Cậu đứng dậy lẩm bẩm, “Kinh thành xa lắm, đâu phải nói muốn đi là đi được, huống chi, trấn Tiểu Hà mới là nhà của chúng ta...”
Ôn Kim Tài không hiểu sao đối phương lại không muốn đi nữa, nhưng hắn cảm thấy vừa rồi đúng là có một khoảnh khắc tâm trạng Khương Ngâm rất đỗi hào hứng.
“Đi thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi!” Thiếu niên đứng trước cửa nói nhỏ.
“A, tới ngay đây!” Ôn Kim Tài vội vàng chạy theo.
---
Đến nhà, Khương Ngâm không vào ngay, mà cậu lại chạy sang kế bên nhìn lén.
Chủ yếu là hình như cậu đã chọc giận Kha Đàm mất rồi, mấy ngày nay không thấy mặt mũi đối phương đâu. Khương Ngâm lấy cớ quét sân đi khắp mọi ngóc ngách cũng chẳng tìm được bóng dáng anh trai áo đen.
Ngay cả công chính cũng cười trêu cậu, nói rằng trước nay tính tình Kha Đàm rất tốt, dạo này đột nhiên biến mất tăm, có phải do cậu đã làm chuyện gì xấu không? Khương Ngâm chột dạ cực kỳ, không dám hé răng đáp lời.
Cậu sợ đối phương cố ý tránh mặt mình, nên mới lặng lẽ chạy đến, xem thử xem mình không qua thì hắn ta có ở nhà hay không.
Hình như hôm nay khá may mắn, khi thiếu niên nhìn xuyên qua khe cửa, vừa hay thấy một chàng trai áo đen đang ngồi trên lan can dưới mái hiên. Kha Đàm ôm kiếm ngồi bên cạnh chiếc lồng sắt mạ vàng, con vẹt bên trong rõ ràng thân thiện hơn hẳn mọi ngày, nhiệt tình đập đập cánh với Kha Đàm, cái mỏ nhỏ kêu “quác quác” không ngừng, thỉnh thoảng lại phát ra vài câu tiếng người.
“Khương Ngâm... đồ ngốc! Khương Ngâm... đồ ngốc! Đồ ngốc!”
“Đồ ngốc! Quác quác...”
Hay lắm, hai từ này đều là Khương Ngâm dạy cho nó. Cậu chỉ muốn con vẹt biết gọi tên mình, đồng thời dạy thêm một câu chửi bậy, nhưng đâu có dạy nó ghép cả hai lại!!!
Con vẹt chết tiệt! Lần sau đến ta nhất định sẽ cướp hết đồ ăn của mi!
Mặc cho thiếu niên đang hung dữ lầm bầm ngoài của, người bên trong vẫn không hề hay biết. Kha Đàm dường như bị con vẹt chọc cười, trên khuôn mặt vô cảm lập tức lộ ra một chiếc răng nanh.
Con vẹt nhỏ tuổi đã học được “tinh túy xấu xa”, thấy thế càng thêm kêu to hăng hái.
Kha Đàm vui vẻ, liền ném thức ăn vào cho nó. Một người một chim chơi đùa vô cùng hào hứng, chỉ có Khương Ngâm đứng ngoài là tức đến nghiến răng ken két.
“Đẹp không?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Khương Ngâm chưa nhận ra, cậu vẫn tiếp tục lắc mông rướn qua khe cửa, hậm hực đáp: “Không đẹp!”
Vừa dứt lời, cả thân thể cậu lập tức cứng đờ, ai đang hỏi vậy?
Còn chưa kịp quay đầu lại, một cây chổi đã quất thật mạnh vào mông thiếu niên. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bác Trần hiện lên một nụ cười hết sức “hiền từ”, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Bài tập tiên sinh giao đã làm xong chưa?”
“Ui da!” Khương Ngâm ôm mông nhảy lên, “Chưa... chưa, con đi làm ngay đây! Á, đừng đánh nữa...”
“Ấy ấy ấy, ông ơi, con viết liền mà, áu! Đau đau đau!”
“Còn không mau đi! Lén lút trước cửa người ta làm gì hả? Suốt ngày chỉ biết chạy lung tung, về phòng ngay cho ta!”
“Á, ngay đây ạ!”
---
Âm thanh một già một trẻ dần dần đi xa.
Trong sân nhà bên cạnh.
Kha Đàm đang ngồi trên lan can khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười như có như không. Đã nói bao nhiêu lần rồi, người luyện võ tai mắt rất tinh tường, những hành động lén lút đó của ngươi đối với ta chẳng khác nào không thèm giấu giếm cả.
Nếu người nọ đã đi rồi, vậy ở lại đây cũng không còn tác dụng gì nữa. Hắn tiện tay ném quả hạch trong tay ra, đi vào phòng.
Con vẹt trong lồng vội vàng vỗ cánh, sao không cho tui ăn nữa? Quác!