Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 61: Đế quân xinh đẹp như hoa (5)




Chương 60: Con đường quật khởi của đệ nhất hoa khôi thị trấn.

Editor: hatrang.

---

Đúng là Khương Ngâm đang muốn tìm một công việc, chủ yếu là cho bác Trần được nghỉ ngơi, cậu không thể cứ để một ông lão phải đi sớm về trễ lo lắng nuôi nấng mình mãi được.

Thiếu niên đi đi lại lại trên phố mấy lần mà vẫn không tìm thấy việc nào phù hợp, hoặc là quá xa nhà, hoặc là tiền công quá thấp. Hôm nay cậu đi đến phía nam của trấn Tiểu Hà, chỗ của các gia đình giàu có, song lại thấy chẳng có gì hay ho ngoài một nơi gọi là Quỳnh Hoa Lâu cả, nhưng người ta chỉ tuyển các cô nương giỏi ca múa.

Khương Ngâm ngậm một cọng cỏ đuôi chó vào miệng, dáng vẻ trông cứ như một tên lưu manh chơi bời lêu lổng nào đó, cậu khoanh tay dựa lên tường.

“Cậu nói xem, tại sao họ lại chỉ tuyển con gái, cho dù thiếu một người quét rác thôi thì tôi cũng có thể đăng ký mà.”

Hệ thống 661 không cảm xúc nói: “Vậy cậu quay về ăn bám tiếp đi…”

“Tôi sẽ không!”

Khương Ngâm nhổ cọng cỏ ra khỏi miệng, “Tôi không tin, hôm nay tôi nhất định sẽ tìm được một công việc đàng hoàng.”

Hệ thống 661 tốt bụng khuyên nhủ thiếu niên: “Thôi bỏ đi, không thì cậu thử mặc đồ nữ xin việc xem sao, còn hơn là cứ lang thang đi tìm kiếm trong vô định thế này.”

Khương Ngâm bỏ ngoài tai mấy lời đó, cậu tiếp tục đi dạo thêm vài vòng nữa, đi đến eo nhức vai mỏi, mồ hôi đầm đìa. Đừng nói tìm việc, cuối cùng cậu còn bị đuổi ra ngoài vì toàn đến chỗ đã tuyển đủ nhân viên.

Một lúc sau, thiếu niên dõng dạc cất bước đi vào tiệm quần áo.

Khương Ngâm mặc kệ ánh mắt kỳ quái của ông chủ, cậu cầm lấy một chiếc váy dài rồi chui tọt vào phòng thử đồ.

Chẳng bao lâu sau, từ trong tiệm bước ra một cô gái xinh xắn đáng yêu, nửa mặt được che kín.

Chỉ thấy “nàng” có đôi mắt to tròn trong trẻo, bên trong chất chứa vô số tia sáng long lanh liên tục chuyển động. Mái tóc đen nhánh như tơ lụa buông thõng ra sau lưng, chẳng hề điểm xuyết thêm bất cứ trâm cài lộng lẫy nào, chỉ buộc nhẹ lại bằng một sợi dây màu vàng, trên đó còn được đính vài cái lục lạc nhỏ, kêu leng keng không ngớt, hết sức rung động lòng người.

Người ta thường nói: “Phụ nữ muốn xinh đẹp thì hãy mặc đồ trắng”. “Cô nương” nọ một thân bạch y, vòng eo thon thả được thắt lại trở nên càng thêm mảnh khảnh nhỏ nhắn, phảng phất cứ như cây liễu mềm mại, dễ dàng ôm trọn trong tay, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể bị bẻ gãy.

Khương Ngâm vỗ vỗ bộ ngực hơi nhô lên của mình, hừm, may mà chất lượng mấy cái bánh màn thầu cậu nhét bên trong rất tốt, vẫn chưa bị đập xẹp lép. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên người qua đường đang ngơ ngác gần đó, vội vàng nâng tay ngọc che khăn lại, làm bộ ho khẽ, rồi uốn éo cái eo nhỏ bước vào Quỳnh Hoa Lâu đối diện.

Hệ thống 661 chán ghét nhìn cậu một cái, “Eo cậu sắp gãy rồi đấy, có cần phải làm đến mức này không?”

Khương Ngâm vừa đọc thông báo tuyển người bên cửa, vừa giả giọng nữ the thé, dáng vẻ hết sức kệch cỡm, “Tôi đang cố gắng nhập vai mà, bây giờ người ta là một cô nương xinh đẹp đó nha~”

Nói xong còn vẫy vẫy khăn tay, mang theo một làn hương thơm thoang thoảng say lòng người.

Bên trong vang lên tiếng bước chân khe khẽ, thiếu niên còn chưa thấy người đã nghe được tiếng, là một giọng nói đầy ý cười, “Ôi, vị cô nương này đến đây có việc gì thế?”

Khương Ngâm quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt một vùng trắng toát, đến nỗi suýt làm cậu chói mù cả mắt. Bà chủ kia trang điểm tỉ mỉ hết sức quyến rũ, để lộ bộ ngực trắng nõn vô cùng đẫy đà căng tròn, khiến người ta không thể rời mắt, vô thức muốn nhìn sâu vào bên trong.

Nếu nói Khương Ngâm uốn éo thành hình chữ S, thì vị này gần như sắp uốn thành con quay, dáng người cực quyến rũ mê hoặc.

Thiếu niên khó khăn khống chế hai mắt của bản thân đừng cứ liếc xuống ngực đối phương mãi nữa. Song cậu đột nhiên nhận ra tỷ tỷ nọ còn cao hơn cả mình, thế là tình huống lại càng thêm khó xử, Khương Ngâm chỉ vừa nâng mi đã đối diện ngay với khe ngực sâu hun hút của bà chủ.

Bé xử nam ngây thơ nào đó theo bản năng đỏ mặt.

Móng tay đỏ chót khẽ lắc lắc trước mặt cậu, lúc này Khương Ngâm mới giật mình hoàn hồn, nhìn nụ cười dịu dàng treo trên môi đối phương, cậu siết lấy khăn tay, thẹn thùng giậm giậm chân, “Ôi chao, vị tỷ tỷ này chớ có trêu chọc ta, tiểu nữ thấy nơi này đang tuyển người nên mới đến hỏi một chút mà thôi!”

Bà chủ nghiêng người, lười biếng dựa vào cửa, “Gọi Ngọc Nương là được. Đây không phải là nơi ai cũng có thể vào đâu, cô nương muốn hát hay muốn khiêu vũ?”

Hát hả, cậu chỉ biết lảm nhảm vài câu… Còn nhảy sao, múa kiếm thì có tính không?

Thế giới trước cậu đã học rất chăm chỉ đó.

Nhìn ánh mắt đánh giá của Ngọc Nương, Khương Ngâm vô thức ưỡn ngực, đôi gò bồng đào căng mẩy “màn thầu” lập tức bo tròn thành một đường cong hết sức kiêu ngạo.

Tầm nhìn của Ngọc Nương thoáng dừng lại một chút, sau đó cười cười thầm kín lướt mắt qua ngực thiếu niên, “Dáng người không tệ, ngực to, eo nhỏ, chân dài…”

“—— Mông cũng khá căng tròn!” Cảm nhận được một bàn tay vỗ nhẹ lên mông mình, Khương Ngâm giật mình hoảng sợ, cậu vội lấy tay che lại rồi nhảy phóc ra xa. Sau đó, thiếu niên mới nhận ra mình phản ứng có hơi quá, lại nheo nhéo giả giọng, cười nũng nịu, “Tiểu nữ ăn nhiều, nên cơ thể cũng phát triển nhanh mà thôi.”

Cậu tiếp lời: “Ta biết một chút về khiêu vũ.” Thật ra là múa kiếm.

“Tại sao lại nghĩ đến việc đến đây?” Tuy Ngọc Nương đang cười, nhưng đôi mắt hơi híp lại kia tràn đầy vẻ dò xét, “Cô nương trong sạch hẳn sẽ không tìm việc như thế này chứ?”

Khương Ngâm không chút run sợ đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Ngọc Nương, cậu ngại ngùng nói: “Tiểu nữ ăn nhiều quá, nhà không nuôi nổi nữa, thế nên cha mẹ ta muốn gả ta cho một lão già trong thôn. Sau đó, đệ đệ đã dẫn ta chạy trốn, bây giờ muốn tìm một công việc…”

Thiếu niên nói đến đây thì ngừng, để lại không gian cho người khác tưởng tượng.

Quả là một cô gái có hoàn cảnh hết sức éo le, chỉ vì sức ăn lớn mà bị người nhà chê bai, còn định gả cho một lão già để lấy tiền, cuối cùng may mắn là được em trai cứu thoát.

Ngọc Nương nhìn “cô nương” trước mặt, đôi mắt lóe lên vài phần đồng cảm, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Khương Ngâm, “Cũng đáng thương nhỉ. Ta nói thật với ngươi, tuy đây không phải là một nơi quá tốt, nhưng vẫn có thể đảm bảo cho ngươi đủ ăn đủ mặc.”

“Cứ chăm chỉ làm việc đi, nếu thể hiện tốt thì sẽ nhận được nhiều bạc hơn. Còn chưa kể đến tiền boa từ các khách hàng sau mỗi buổi diễn, đó cũng coi như một khoản thu nhập không tồi.”

Nàng nắm tay Khương Ngâm, dẫn cậu vào trong, “Dù sao cũng đủ cho ngươi sống thoải mái ở đây, tận hưởng hương vị cuộc đời, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với việc gả cho một lão già đúng không?”

Ngọc Nương kéo Khương Ngâm vào một căn phòng, bên trong là một thanh niên đang cúi đầu cặm cụi làm gì đó, nàng khẽ gọi: “Khâu Trạch, có cô nương mới đến, mau đi đăng ký cho nàng!”

Người nọ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt thanh tú dễ mến, hắn cười nói: “Được, Ngọc tỷ tỷ, ta đến ngay đây!”

Hắn nhìn thoáng qua Khương Ngâm bên cạnh Ngọc Nương, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, song rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, “Xin mời cô nương đi theo ta.”

Khương Ngâm đi qua mới thấy trước mặt là một tờ giấy, giống như một loại hợp đồng, hỏi về sở trường, nghệ danh, thêm cả thời hạn linh ta linh tinh, nói chung nội dung khá là đầy đủ chi tiết.

Nhưng mà ——

“Nghệ danh?” Khương Ngâm chỉ vào một dòng chữ trên tờ giấy, “Cái này được tự chọn phải không?”

Ngọc Nương cười cười, “Khi gia nhập Quỳnh Hoa Lâu của ta, quá khứ đều đã là quá khứ rồi, tất nhiên phải lấy một cái tên mới. Các tỷ muội trong lầu thường đặt theo các loài hoa, cô nương đã nghĩ được gì chưa?”

Khương Ngâm trầm ngâm một lúc, chợt buột miệng thốt ra: “Tiểu Đào Hoa.”

Không biết sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến cái tên này.

Ngọc Nương đi quanh qua thiếu niên một vòng, “Môi son điểm chút hoa đào đỏ, trang dung thẹn thùng, búi tóc lệch bên, Tiểu Đào Hoa? Cái tên này thật sự rất hợp với ngươi.”

Sau khi điền đầy đủ thông tin xong, Khương Ngâm đọc qua một lượt, cậu chắc chắn không còn gì muốn sửa nữa liền đưa cho Khâu Trạch.

Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, thiếu niên toan rời đi, nhưng chưa kịp nhấc chân lên đã bị Ngọc Nương giữ lại, người nọ kéo dài tông giọng, “Tiểu Đào Hoa, khi nào ngươi đến đây tiếp ~ Lầu của tỷ mỗi tháng phải đến ít nhất hai mươi lần đó nha…”

Một tháng hai mươi lần, tức là năm lần một tuần.

Khương Ngâm nghĩ nghĩ, “Ngày mai ta sẽ đến.”

Ngày mai cậu rảnh, và việc tỏ vẻ gấp gáp như vậy cũng rất phù hợp với thân phận thê thảm cần tiền của mình.

“Được, tỷ tỷ chờ ngươi đấy nhé ~” Ngọc Nương cười híp cả mắt lại, nàng chống cằm, dáng người quyến rũ ngồi ngả nghiêng lên ghế, tay áo trượt xuống để lộ ra cánh tay mềm mại trắng muốt như tuyết.

Chỉ là trước mặt nàng là hai kẻ mù, Khâu Trạch đang hết sức tập trung chỉnh lý tài liệu trên bàn, còn Khương Ngâm thì đi thẳng một mạch ra cửa, vẻ mặt cực kỳ chính trực.

Hứ! Hai đứa không hiểu phong tình gì cả! Ngọc Nương hờn dỗi mắng thầm, khẽ lắc lư cơ thể thướt tha, uyển chuyển rời đi.

Sau khi vừa bước ra, Khương Ngâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Chậc, tìm việc đúng là không dễ dàng gì…”

Phải mặc đồ nữ, còn phải đối mặt với sự quấy rối ngay tại nơi làm.

Haizz, cuộc đời mà.

Tâm trạng ngổn ngang của thiếu niên kéo dài cho đến khi Khương Ngâm thay quần áo về đến nhà, cậu nhìn tiểu ca ca áo đen vai rộng chân dài trước mặt, hình như là người nhà bên cạnh.

“Cái gì ——?”

“Muốn thuê ta vào làm việc cho các ngươi sao!?”

Cậu nhớ đến một đám trai đẹp cơ bắp cuồn cuộn kia, không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

Kha Đàm cho rằng Khương Ngâm không muốn đi, liền nói tiếp: “Chỉ là làm một số việc lặt vặt mà thôi, dọn dẹp phòng, khi cần thì nấu nước chẳng hạn. Một tháng một lượng bạc, nếu biểu hiện tốt thì có thể thưởng thêm.”

Vãi, một lượng bạc lận hả?

Bác Trần làm thu ngân ở một quán trọ lớn như thế cũng chỉ được tầm đó, mà lại phải thức khuya dậy sớm. Cậu vớ phải cái gì mà có thể gặp được một ông chủ giàu có thừa tiền quá vậy!?

Hê hê hê.

Sợ đối phương hối hận, Khương Ngâm vội vàng gật đầu, “Ta đồng ý! Ta có thể sang bất cứ lúc nào!”

Lưỡng lự một giây thôi cũng là không tôn trọng một lượng bạc này.

Kha Đàm hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao phó xong thì không nán lại lâu, hắn dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Khương Ngâm vui vẻ hớn hở nhìn theo bóng lưng người nọ, cười tươi đến nỗi lộ ra hai hàm răng trắng bóng đều tăm tắp.

Hôm nay cậu bước ra đường bằng chân nào mà hên thế? Bình thường chạy khắp nơi cũng chẳng tìm thấy việc gì, ai dè một phát nhận được tận hai cái.

Hệ thống 661 không chút do dự dội một gáo nước lạnh, “Không phải cậu đã đồng ý với bên Quỳnh Hoa Lâu rồi sao, giờ còn muốn đi làm cho công chính nữa?”

Khương Ngâm đang nhẩm tính xem mình làm cả hai công việc cùng lúc thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng vui vẻ hết sức, cậu hào hứng đáp: “Trẻ nhỏ mới chọn, tôi lấy hết!”

Chỉ cần sắp xếp thời gian không trùng nhau là được, nhưng như vậy chắc chắn sẽ có một việc phải lơ là lười biếng.

Còn phải nghĩ sao?

Đương nhiên là trốn việc bên công chính rồi.