Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 46: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (46)




Editor: hatrang.

- --

Một giọng nói the thé bỗng vang lên trong tâm trí.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị hắc hóa của thụ chính đạt tới 100%, những chuyện xảy ra tiếp theo không thể phán đoán được!"

"Hệ thống đang thực hiện sao lưu cốt truyện, giá trị hắc hóa của thụ chính bị lỗi, đang yêu cầu cưỡng chế hạ thấp, đang hạ thấp -- Ting! Cưỡng chế hạ thấp thất bại, giá trị hắc hoá của thụ chính đã vượt quá ngưỡng hệ thống có thể đo lường, ký chủ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!"

"Xin chủ động rời khỏi thế giới này! Cảnh báo! Cảnh báo!"

"A!" Tiếng gọi lặp đi lặp lại không ngớt khiến đầu Khương Ngâm đau đớn như muốn nổ tung, cậu hoàn toàn không dám chần chờ thêm một phút giây nào nữa, trực tiếp yêu cầu rời khỏi thế giới này. Tuy rằng điểm thưởng sẽ giảm xuống thành 0, tức là cậu ở đây lâu như vậy, cuối cùng lại trắng tay trở về. Nhưng mạng sống mới là quan trọng nhất.

Một giây, hai giây...

"Hệ thống! Hệ thống! Tại sao vẫn chưa đăng xuất?" Khương Ngâm đột nhiên cảm thấy vô cùng bồn chồn nôn nóng, cậu điên cuồng yêu cầu rời khỏi thế giới, nhưng lại không nhận được bất cứ phản ứng nào. Hệ thống 661 bên kia phát tín hiện vẫn đang kết nối với hệ thống chủ, cậu nhìn Vệ Từ đang từng bước đi về phía mình, bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, liên tục lùi ra phía sau, trong đầu không ngừng suy nghĩ làm sao để bình ổn đối phương, "Sư phụ..."

Vệ Từ đã đứng gần trong gang tấc, đôi mắt tối sầm như đang ẩn chứa vô vàn cảm xúc chực trào, "Ngươi nói đúng, ta không thể giết ngươi, ta không nỡ làm thế."

Khương Ngâm nhẹ nhàng thở ra, không chết là được, chỉ cần còn sống, cậu sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.

"Nhưng mà, ta thật sự rất ghét bộ dáng nhớ mãi không quên của ngươi, cho nên --" Vệ Từ thong thả lấy ra một dụng cụ trông giống như kim châm từ nhẫn trữ vật, "Sư phụ sẽ giúp ngươi quên hắn đi..."

Trên mặt y treo một nụ cười vô cùng sung sướng, đôi đồng tử đen láy phá lệ bình tĩnh đến dọa người.

"Đây là Nhiếp Hồn Châm, vốn là dùng để thu thập ký ức của tội phạm, chỉ cần sử dụng nó, ta liền có thể đọc được toàn bộ mọi thứ trong đầu ngươi. Đương nhiên, nó còn có tác dụng xoá bỏ ký ức của người khác."

"Tuy nhiên, bởi vì sau khi dùng Nhiếp Hồn Châm, đối phương sẽ trở nên ngu ngốc, thậm chí còn điên điên khùng khùng, cho nên chỉ có những tội phạm đặc biệt nghiêm trọng mới sử dụng đến, bình thường rất ít khi lấy ra. A Ngâm, ngươi biết không? Vừa nãy ta bỗng nhiên nghĩ tới nó."

Ánh mắt Vệ Từ trở nên lạnh lùng, "A Ngâm, đừng vùng vẫy nữa, sư phụ sẽ xóa sạch tất thảy ký ức về hắn trong đầu ngươi. Dù sau này có trở nên ngu dại cũng không sao, ta sẵn sàng chăm sóc ngươi cả đời."

Bây giờ Khương Ngâm thật sự sợ hãi rồi, cậu vội vàng lùi về phía sau, "Đừng tới đây! Hu hu... Tránh ra! Tránh ra! Aaaa... Đừng tới gần ta, biến đi!"

"Ta không muốn, ta không muốn bị xoá bỏ ký ức!" Khương Ngâm khóc lóc gào lên, cậu hoảng sợ nhìn Vệ Từ, giống như đang nhìn một tên ác ma đến từ địa ngục, run rẩy co lại trong góc, "Ta không muốn..."

"A Ngâm, phải nghe lời. Rất nhanh sẽ ổn, sư phụ sẽ không để ngươi đau đớn một chút nào, rất nhanh thôi, trong đầu ngươi sẽ chỉ còn lại mỗi đôi ta."

Vệ Từ nhìn hai mắt đẫm lệ của Khương Ngâm, cười cười đè tay cậu lại.

"A Ngâm, rất nhanh sẽ ổn thôi, đừng sợ."

Khương Ngâm run run rẩy rẩy nhìn đối phương, Nhiếp Hồn Châm có thể tra xét ký ức, vậy nó có phát hiện ra hệ thống hay không, có phát hiện ra sự thật về thế giới này hay không? Vệ Từ thông minh như vậy, y nhất định sẽ phát hiện ra...

Xong rồi, thực sự kết thúc rồi...

Hệ thống 661 trong đầu vẫn không thể kết nối được, cậu bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Khương Ngâm khóc lớn, sợ hãi đến mức sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cậu nhìn Vệ Từ quay người đi lấy châm, lập tức lao đến ôm lấy y, kiễng chân hôn lên, "Sư phụ, không phải người thích ta sao? Hức hức, ta cũng rất thích người, người đừng dùng Nhiếp Hồn Châm đó, ta sợ đau, ta thích người, sư phụ, ta yêu người..."

"Hức hức, ta không muốn dùng cái kia, ta không muốn biến thành tên ngốc..." Khương Ngâm điên cuồng hôn người đối diện, nước mắt từng giọt tròn xoe rơi xuống khuôn mặt Vệ Từ, "Sư phụ, ta yêu người, ta thề từ nay về sau ta chỉ yêu một mình người..."

Mọi lời thề trong Tu chân giới đều được trời đất chứng giám, liệu nam nhân nọ có tin không?

Nhưng khi thiếu niên ngẩng đầu lên, chỉ thấy con ngươi lạnh băng sâu thăm thẳm của Vệ Từ, đối phương hiển nhiên không hề tin tưởng cậu. Nhận ra sự thật này, Khương Ngâm lập tức suy sụp ngã xuống giường, cậu ôm lấy đùi y, hai mắt đỏ hoe điên cuồng lắc đầu nguầy nguậy.

"Sư phụ, đừng mà..."

"Cầu xin người..."

Khương Ngâm khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, bọng mắt sưng húp lên vô cùng thê thảm. Lần này cậu thật sự rất sợ hãi, cậu không muốn bị mắc kẹt ở thế giới này mãi mãi, nếu đối phương phát hiện ra thân phận người xuyên không của mình, cậu sẽ chết mất!

Cậu liền nhào vào giữa hai chân của nam nhân, cúi đầu cố gắng lấy lòng Vệ Từ, "Sư phụ, ta khẩu giao cho người được không? Không phải người thích làm tình với ta sao, sau này ta sẽ ngoan ngoãn lấy lòng người, ta chỉ cần một mình người thôi, ta không muốn dùng Nhiếp Hồn Châm."

Cậu liên tục mút lấy cự vật người nọ, mặc cho khoé miệng đau đến nứt ra, thiếu niên vẫn điên cuồng đẩy vào bên trong. Cổ họng không ngừng truyền đến cảm giác nhờn nhợn buồn nôn, Khương Ngâm quỳ ngay cạnh giường, nước mắt chảy dài trên gò má. Bỗng, Vệ Từ đặt tay lên đầu cậu, sau đó đột nhiên ấn mạnh xuống, dị vật lập tức thọc sâu vào cuống họng, làm Khương Ngâm bật khóc nức nở.

"Bé ngoan, ngươi nguyện ý làm đến mức này vì người kia sao?"

Bên tai vang lên một thanh âm vô cảm đều đều, song không hiểu sao lại rét run cả người, Khương Ngâm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thăm thẳm của Vệ Từ càng thêm lạnh lẽo, con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy như muốn hút cả cậu vào.

Xong đời rồi, Khương Ngâm ngơ ngác nghĩ.

Y cho rằng cậu làm tất cả những chuyện này là vì Chu Dĩnh, cho nên căn bản sẽ không tin cậu.

Mình chết chắc rồi.