Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Chương 15: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (15)




Editor: hatrang.

- --

Kể từ ngày đó, Vệ Từ cứ luôn quái quái, Khương Ngâm không biết diễn tả như thế nào, nhưng cậu có cảm giác nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới sự khống chế của đối phương.

Ngay cả lúc cậu muốn xuống núi tìm Diệp sư huynh hỏi vài câu cũng bị người nọ giữ lại, song nội dung y nói lại vô cùng bình thường, ví dụ như: Ngươi xuống núi tìm ai? Hắn là bạn tốt của ngươi sao? Hai người muốn bàn luận về chuyện gì? Bao lâu sẽ trở về?

Hỏi đến mức Thẩm Thôi Anh bên cạnh xanh cả mặt, Khương Ngâm có chút buồn bực suy nghĩ, các ngươi giận dỗi nhau thì kéo ta vào làm gì?

Sau đó cậu lại tiếp tục tắm thuốc, có lẽ là do rút kinh nghiệm từ trước, lần này Khương Ngâm không ngất xỉu nữa, chỉ là vẫn cảm giác khó chịu trong người, trước ngực giống như có một ngọn lửa đang cháy, nóng đến mức làm cậu choáng váng đầu óc.

Vệ Từ đi tới đổi dược liệu, tay y đặt lên hai bả vai ướt đẫm của cậu, Khương Ngâm có chút không thoải mái, muốn tránh đi, lại bị đối phương mạnh mẽ ôm lên, lí do là "để kiểm tra", thân thể người nọ một mảnh lạnh lẽo, cố tình hơi thở lại nóng rực như vậy, lúc cúi đầu xuống thì gần như áp sát vào cần cổ cậu.

Gần quá...

Động chạm vô tình như có như không gợi lên không khí nhuốm màu ái muội, da thịt bọn họ nhẹ nhàng cọ xát vào nhau, nếu không phải trong cốt truyện nhắc đến mối quan hệ tình lữ giữa công chính và thụ chính, Khương Ngâm gần như đã cho rằng Vệ Từ cố ý chiếm tiện nghi của mình.

Cậu hơi hơi quay đầu đi, cười cợt nói: "Sư phụ, người phải cẩn thận một chút, đồ nhi có người trong lòng rồi nha, lỡ như hắn ta ghen tị thì làm sao bây giờ?"

Không gian xung quanh bỗng chốc rơi vào im lặng, bàn tay đặt trên người cậu thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi rút về.

Mặc dù Vệ Từ không nói gì, nhưng trực giác Khương Ngâm cảm thấy đối phương nhất định đã tức giận, lúc cho y thêm dược liệu, cảm giác thuốc trở nên vô cùng đau rát, ngay cả nhiệt độ nước cũng nóng hơn, Khương Ngâm không chịu nổi, muốn nhảy dựng lên, song lại bị đối phương nhấn vào lại, người nọ chỉ qua loa giải thích "càng đau thì càng có lợi".

Cậu có hỏi gì y cũng không đáp lời, cả người toả ra khí thế lạnh lẽo cứ như bị ai đó quỵt tiền.

Khương Ngâm có chút khó hiểu nghĩ, không phải chỉ mới trêu chọc y một câu thôi sao? Vậy mà lại tức giận mất rồi.

Vừa ngâm thuốc xong, Khương Ngâm cảm thấy mình hình như cao hơn một chút; cả người càng thêm rực rỡ chói mắt; vẻ trẻ con bầu bĩnh đã dần rút đi, để lộ ra khuôn mặt nhỏ gầy, góc cạnh sắc bén; đuôi mắt hơi xếch lên, trong con ngươi đậm đặc sắc xanh lam sâu thẳm; từng mảnh vảy bạc óng ánh khiến người ta không khỏi đắm chìm mê muội; quanh thân tản ra yêu khí vô cùng mỹ diễm; sau khi mặc đồng phục đệ tử vào, thắt lưng cong cong phác hoạ vòng eo tinh tế thon thả, khiến kẻ khác phải ngắm nhìn đến xuất thần.

Thẩm Thôi Anh vừa thấy bộ dáng này của cậu, hắn sốc đến nỗi không nói nên lời: "Không thể tin được, hóa ra mỗi nhóc xấu xí đều có tiềm lực như vậy..."

Khương Ngâm đen mặt, trừng mắt nhìn hắn.

Thẩm Thôi Anh vội vàng né tránh, giống như là chạy trốn ôn dịch, trong miệng không ngừng gào thét: "Aaa, đừng có liếc mắt đưa tình với ta, ghê tởm chết mất!"

Khương Ngâm quả thực bị hắn chọc cho tức điên rồi.

Nhờ công ơn của Thẩm Thôi Anh, không lâu sau toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông đều biết ngoại hình của Khương Ngâm đã trở nên mê người, vì thế đánh giá của bọn họ dành cho cậu từ 'một phế vật cực kì bình thường' thành 'một phế vật cực kì xinh đẹp'. Có đôi khi cậu gặp một hai đệ tử trên đường sẽ đều thấy bọn họ lấy tay áo che mặt lại, nhỏ giọng thầm thì: "Các huynh đệ quả thật không hề lừa ta, không được nhìn không được nhìn, sắc tức thị không, không tức thị sắc*..."

*sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc

Khương Ngâm:...

Hệ thống 661 an ủi cậu: "Nghĩ tích cực lên, cậu sẽ không bao giờ bị người khác chê xấu nữa."

Khương Ngâm chán nản nói: "Nhưng mẹ nó ông đây làm đàn ông hơn hai mươi năm rồi, chưa từng có người nào nói tôi là hồ ly tinh câu dẫn người khác, tôi thà bị gọi là đồ xấu xí còn hơn."

Hệ thống 661 trả lời: "Do bây giờ thực lực của cậu còn yếu, không thể khống chế được bản thân, hơn nữa hơi thở Yêu tộc trên người quá nặng, dẫn đến diện mạo có chút yêu diễm không đứng đắn, chờ tới lúc tu vi cậu mạnh lên thì tự nhiên sẽ không như thế này nữa."

Khương Ngâm im lặng, được rồi, lỗi là do cậu hết, cậu không xứng đáng mở miệng nói chuyện nữa.

Lần này cậu xuống núi là vì muốn xin Diệp Trúc Quân thêm một lọ hơi thở an thần, lúc đầu, Khương Ngâm chỉ cảm thấy nó dễ chịu mà thôi, nhưng càng ngâm thuốc nhiều, xương cốt lại càng trưởng thành, không có nó thì khó mà yên giấc. Tuy rằng đại đa số tu sĩ đều không cần ngủ, nhưng Khương Ngâm trước giờ vẫn luôn duy trì thói quen này.

Đường đi qua Thanh Lam Phong vốn dĩ luôn cô quạnh vắng vẻ giờ lại chật kín người, nổi bật nhất là Khổng Tuyên mặt mày kiêu ngạo dẫn đầu, hắn hơi hơi hất cằm, trong con ngươi loé lên một tia không kiên nhẫn. Người này hôm nay vẫn mặc y phục thêu hoa chói loá mù mắt như trước, trên vạt áo đan xen đủ loại màu sắc sặc sỡ với nhau, nhưng ở trên người hắn thì không hề tục tằng mà trái lại còn xinh đẹp độc đáo tựa như một con khổng tước cao quý.

Khương Ngâm vốn muốn rời đi, song lại bị một đệ tử nào đó kéo đi xem náo nhiệt.

"Có chuyện gì vậy?" Thiếu niên nghi hoặc hỏi người bên cạnh, cậu vừa mới đến, căn bản không biết đã xảy ra cái gì.

Người nọ ngây người một lúc rồi chỉ vào bên trong: "Chính là người kia..." Hắn há miệng, dường như không biết nên nói tiếp thế nào, "Người kia hay ăn cắp vặt, không rõ tại sao hôm nay lại trộm cả đồ của Khổng sư huynh. Vì thế... Khổng sư huynh mang người tới hỏi chuyện..."

Khương Ngâm nhón chân nhìn vào, quả nhiên trông thấy một vật thể không xác định nằm trên mặt đất, cả người 'hắn' ướt sũng, quần áo đơn bạc dính chặt lên cơ thể, lộ ra dáng người mảnh khảnh gầy gò, dường như còn mơ hồ thấy được cả da thịt bên trong, một đầu tóc đen rối tung đầy chật vật.

Khổng Tuyên cười nhạt một tiếng, chậm rãi đi tới trước người nọ, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, hắn hơi cong mũi chân, khinh miệt nâng cằm đối phương lên: "Ăn trộm à? Còn dám mơ tưởng tới đồ của ta..."

"Ngươi đang tìm chết sao?" Khổng Tuyên gằn từng chữ, lực đạo dưới chân tăng mạnh, đế giày hung hăng chà lên mặt đối phương, "Đi hỏi thử hai chữ Khổng Tuyên này xem mấy tiện nhân chọc phải ta còn ai sống sót nổi không, hửm?"

Nam nhân ngã trên mặt đất, đưa lưng về phía Khương Ngâm, khiến cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt người nọ, chỉ thấy 'hắn' cứ như một con động vật nhuyễn thể không xương sống, cả người vặn vẹo, ngay cả tư thế quỳ cũng có chút quái dị, hắn cúi đầu cầu xin tha: "Không phải ta... Ta không ăn trộm, không phải ta trộm..."

Khổng Tuyên lạnh lùng nhìn đối phương, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mày hơi chau lại kia đã lộ ra sự không kiên nhẫn của hắn, mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào lên, thậm chí còn có đệ tử bước tới đá nam nhân nọ một phát.

"Hừ! Còn chối nữa à, các huynh đệ ở cùng ngươi lúc nào cũng bị ngươi lấy mất vài món đồ, đúng là tên ăn trộm đê tiện!"

"Đúng vậy, đúng vậy, nhất định chính là ngươi, còn không chịu thừa nhận, những thứ bọn ta bị mất lúc trước cũng không biết có phải là do ngươi trộm hay không, vô sỉ!"

"Vốn dĩ sẽ trọt lọt rồi, lần này chẳng qua là do xui xẻo thôi, trộm ai không trộm, lại đi trộm của Khổng diêm vương..."

Khổng Tuyên dùng chủy thủ khinh miệt vỗ lên mặt đối phương, bên trên lưỡi dao màu bạc kia được khảm đầy ngọc quý, vô cùng lộng lẫy hoa lệ, đương nhiên cũng cực kì sắc bén, chém sắt như bùn, "Ngươi đoán thử xem, những kẻ đắc tội ta sẽ phải chịu kết cục như thế nào?"

Người nọ run rẩy, dưới lớp xiêm y ướt đẫm là làn da tái nhợt không chút huyết sắc, hắn chật vật nói từng chữ một, thanh âm khàn khàn khó nghe tựa như bị hỏng thanh quản: "Không phải ta... Thật sự không phải ta..."

Khương Ngâm không chịu nổi nữa, thật ra ngay từ đầu cậu đã muốn xông lên rồi, chỉ là vẫn chưa rõ tình huống mà thôi, giải quyết sự việc trộm cắp này nói dễ không dễ, nói khó cũng không khó, thế nhưng lại rất phiền toái, bất kể kết quả cuối cùng là đúng hay sai thì 'hắn' cũng sẽ bị ảnh hưởng, phải hứng chịu người người chỉ trích, cả đời đều sống trong đồn đãi vớ vẩn.

Vả lại, nhìn thái độ của bọn họ, rõ ràng đã khẳng định chắc nịch là do người này làm, Khổng Tuyên sẽ không dễ dàng buông tha như thế.

"Này, dừng tay!" Khương Ngâm chạy tới đẩy Khổng Tuyên ra, nam nhân không kịp phản ứng, đột nhiên bị cậu xô đến loạng choạng, sau đó lại được đám người phía sau hỗ trợ đỡ lấy, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm người nào đó bỗng dưng chạy ra cắt ngang, hắn sửng sốt mất hồi lâu mới cau mày hỏi: "Khương Ngâm, là ngươi sao?"

Khương Ngâm không quan tâm đến hắn, cậu nhanh nhảu đỡ người nằm trên mặt đất dậy, sau đó cởi quần áo khoác lên đối phương, xúc cảm kì lạ khiến Khương Ngâm giật thót mình, thật sự là quá nhớt, da thịt người này trơn trượt dính nhớp, cứ như một loại động vật máu lạnh không xương nào đó, làm cậu kinh hãi tới mức suýt nữa đã nhảy dựng.

"Ngươi không sao chứ?" Cậu ôm hờ lấy người nọ, cả thân thể đối phương cứ mềm oặt ra, cậu sợ một khi buông tay thì hắn lại ngã tiếp.

Lúc này, sắc mặt Khổng Tuyên trực tiếp xanh mét vì tức giận, "Ta nói này Khương Ngâm, ngươi có muốn gây sự thì cũng phải suy nghĩ một chút, đây không phải nơi để ngươi thể hiện, hay là ngươi thật sự đến chỉ để cứu người này?"

Hắn ta đã chắc mẩm rằng Khương Ngâm cố tình trả đũa chuyện lần trước, dẫu sao toàn bộ Thanh Lam Phong cũng chỉ có hắn mới xứng để đối phương đích thân đến đây tìm.

"Không, ta chỉ đơn thuần đi ngang qua thôi." Khương Ngâm nhàn nhạt đáp lời: "Sau đó thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ."

Cả khuôn mặt của Khổng Tuyên trầm xuống, "Sao, ngươi cho rằng bọn ta oan uổng hắn? Muốn bênh vực kẻ yếu à?"

Trong lòng hắn tràn đầy tức giận, không phải tiểu tử Khương Ngâm đến tìm hắn trả thù sao? Ai ngờ lại chen chân vào chuyện khác, đã thế còn không tin tưởng mình?

Khổng Tuyên đã hoàn toàn quên mất chuyện mấy ngày trước hắn vừa đánh thiếu niên một trận nhừ tử.

Hắn cho rằng, giữa chúng đệ tử mới nhập môn, Khương Ngâm là đồ đệ của Khấp Thủy Kiếm Quân, hắn là đồ đệ của chưởng môn, rõ ràng thân phận hai bọn họ vô cùng tương xứng, chỉ có hắn mới có tư cách nói chuyện với Khương Ngâm, tên nằm trên mặt đất này là cái thá gì?

Khương Ngâm lại vì một tiện nhân dơ bẩn mà chất vấn hắn?

Thiếu niên khó hiểu nhìn đối phương đang hừng hừng lửa giận, cậu và Khổng Tuyên căn bản không hề quen biết, hơn nữa một trận đòn roi kia cậu vẫn chưa quên đâu, nghĩ thế nào cũng thấy bọn họ không thể "tương xứng" với nhau được...

Song thấy vẻ hậm hực ai oán của nam nhân nọ, cậu đành phải bất lực giải thích.

"Ta không nói là hắn ta vô tội, thế nhưng ta cho rằng việc các ngươi tự quyết định cũng không đúng, nếu thật sự nghi ngờ đối phương, tại sao không đưa hắn đến Chấp Pháp Ti* giải quyết?"

*giống với cơ quan thực thi pháp luật bây giờ

Thời hiện đại, xảy ra chuyện gì cũng phải tìm cảnh sát, các ngươi không chịu danh ngôn chính thuận đi đến Chấp Pháp Ti, ngược lại còn đơn phương vu khống người ta có tội rồi kéo người ẩu đả, ta thấy nhìn thế nào cũng không giống người tốt được chưa?

"Ha ha, đúng rồi, chỉ vì Khương Ngâm ngươi tốt bụng, chỉ vì ngươi thích anh hùng cứu mỹ nhân, thì bọn ta đều là người xấu." Khổng Tuyên âm u nói vài câu, âm trầm rời đi, có vẻ như thật sự ghi hận chuyện ngày hôm nay vào trong lòng.

Người nọ vừa đi, đám đông xung quanh cũng tự khắc giải tán, con đường đông đúc bỗng chốc chỉ còn lại mỗi Khương Ngâm và nam nhân nằm trong lồng ngực cậu.

Cậu có chút xấu hổ đỡ đối phương dậy, "Ờm... Ngươi vẫn ổn chứ?"

Người nọ gắt gao siết chặt lấy lớp quần áo vừa được phủ lên người mình, sau đó thì thầm nói một tiếng: "Cảm ơn."

Tới lúc hắn ngẩng đầu lên, Khương Ngâm mới thấy rõ khuôn mặt của đối phương, là một thanh niên vô cùng thanh tú, có vẻ cao hơn cậu một chút, thế nhưng hắn cứ cúi thấp cổ, khiến cả người mang theo dáng vẻ rụt rè và tăm tối, đôi mắt xanh xám mịt mù một mảnh, u ám lạnh lẽo như màu rêu mọc ra từ nơi ẩm thấp không chút ánh sáng, quả thật có chút giống với bản thân hắn - dinh dính, trơn trượt, hắc ám vô biên.

Khương Ngâm nhìn thoáng qua, thấy trên người hắn không có vết thương nào, cậu hỏi: "Không bị thương đúng không? Ngươi có thể tự về phòng không?"

Sắc trời đã dần tối màu, ban nãy hẹn Diệp Trúc Quân rồi, cũng không biết đối phương chờ cậu lâu chưa.

Mặt trời tản ra màu vàng kim lộng lẫy, từng áng mây chiều khẽ quấn lấy hoà quyện vào nhau.

Ánh hoàng hôn rực rỡ soi rọi cả một vùng rộng lớn, tựa như có vô số cột sáng óng ánh chiếu thẳng từ vườn địa đàng xuống nhân gian, sắc xanh thẳm vẫn còn hiện hữu trên cao, trong vắt tươi mát chẳng khác nào ngọc bích thượng hạng. Chỉ thấy tia vàng chói mắt kia dịu dàng phủ lên người thiếu niên, khiến dung nhan thần tiên của người nọ nhiễm thêm một phong thái mỹ diễm đến vô thực.

Mà hắn ở phía này vừa vặn đứng trong bóng tối hắc ám, vĩnh viễn không bao giờ được mặt trời chiếu sáng.

Nam nhân hơi rũ đầu, che đi biểu cảm trên gương mặt, một hồi sau, hắn mới mở miệng, tông giọng mang theo sợ hãi rụt rè: "Ngươi đi đi, ta không sao cả, ta có thể tự mình trở về."

Khương Ngâm sờ sờ đầu đối phương, người này rõ ràng còn cao hơn cậu, vậy mà cứ luôn khiếp nhược như vậy, vừa buồn cười lại cũng thật đỗi đáng thương, cậu nhẹ nhàng an ủi: "Đừng quá để bụng chuyện hôm nay, về ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi."

Hắn dường như thoáng co người lại, sau đó khẽ khàng đáp lời: "Ta... Ta tên Lâu Thanh."

"Ừm" Khương Ngâm mỉm cười gật đầu, cậu vẫy vẫy tay tạm biệt đối phương, "Ta là Khương Ngâm."

.......

Gió nhẹ vờn quanh mấy lọn tóc, không biết đã qua bao lâu, bóng dáng nhỏ nhắn của Khương Ngâm sớm đã khuất dạng, nam nhân bất động trong góc chậm rãi ngẩng dầu lên, lúc này, mặt trời đã chuyển về phía hắn, ngay cả nơi vốn luôn tối tăm cũng được chiếu sáng vàng rực.

Đây là hương vị của ánh dương sao? Thật ấm áp.

Lâu Thanh híp mắt lại, có chút không quen với màu nắng chói chang, trong con ngươi xám xịt tràn đầy mây mù, hắn thầm niệm hai tiếng, Khương Ngâm.

Khương Ngâm.

Tiểu đồ đệ của Khấp Thủy Kiếm Quân, vừa mới tham gia thí luyện nhập môn đã được lựa chọn, nghe nói cũng là Yêu tộc.

Nhưng thiếu niên nọ không giống mình, trên người cậu vĩnh viễn mang theo ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt, ấm áp vô biên, khiến vạn người hâm mộ.

Hắn tự hỏi, liệu cậu có hối hận vì đã cứu nhầm người không?

Đúng là chuyện lần này không phải do hắn, thế nhưng... mọi việc trước đó đều là hắn làm.

Hắn chính là một tên trộm.

Một tên trộm ti tiện, u ám.

.........

Mà Khương Ngâm bên này cũng thuận lợi gặp được Diệp Trúc Quân, quả thật có hơi muộn, đối phương đã đợi cậu từ lâu rồi.

Cậu ngượng ngùng sờ mũi, rõ ràng mình có việc nhờ người ta mà còn để hắn chờ mình lâu như vậy, hẳn là đã chọc giận đối phương rồi đi?

Diệp Trúc Quân nhẹ nhàng cười cười, hắn thật ra không phải loại người thích cười, bởi phần lớn dung mạo của Yêu tộc đều mỹ lệ hơn người, dễ làm cho kẻ khác sinh ra một chút suy nghĩ không đứng đắn, vì tránh mấy ánh mắt ghê tởm kia, hắn trước nay vẫn luôn duy trì tư thái lạnh lùng, diện mạo hắn sắc bén góc cạnh, sát khí lại như ẩn như hiện, cho dù có đẹp đẽ mê người cũng không sợ ai tới tìm phiền toái.

"Trên đường gặp phải rắc rối gì sao?" Diệp Trúc Quân hỏi.

Khương Ngâm gãi gãi đầu, không biết nên diễn tả thế nào, "Cũng không hẳn... Có một đám đệ tử đổ oan cho nam nhân nọ trộm đồ người khác, ta thấy hắn đáng thương nên qua giúp hắn một chút, là người của phong ngươi, tên gì ấy nhỉ... hình như là... Lâu, Lâu Thanh!"

Cậu vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Trúc Quân lập tức trầm xuống.

"Lần sau gặp hắn... tránh xa đi một chút, tóm lại đừng quá thân cận với đối phương." Biểu cảm của Diệp Trúc Quân có chút cổ quái, giống như khó có thể mở miệng.

Nghe đám người Khổng Tuyên châm chọc mỉa mai, cậu có thể không để trong lòng, song lời Diệp Trúc Quân nói thì lại đáng tin hơn nhiều.

Mặc dù không biết người nọ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Ngâm vẫn cố gắng ghi nhớ, cùng lắm lần sau chạm mặt thì cậu trực tiếp lơ hắn ta đi là được.

Thấy thiếu niên trước mặt ngoan ngoãn vâng lời, ánh mắt Diệp Trúc Quân thêm phần sâu thẳm, ngón tay đặt bên hông thoáng giật giật, muốn sờ mái tóc đen nhánh của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.

Khí tức Yêu tộc trên người Khương Ngâm càng ngày càng nặng, đoán chừng kì thành niên của cậu sắp tới rồi.

Mà cùng với kì thành niên của Long tộc, chính là kì động dục kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm.

Cứ đợi thêm một chút nữa, hắn không vội.

- --

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Có H, từ chương 25 đến 29 đều là H, sư phụ, nhân thú, giáo huấn play, tui đã chuẩn bị sẵn cho mọi người.

Cứ từ từ đọc ~❤