9.
May mắn thay hôn lễ này cũng không lớn lắm, người của Quỷ Cốc cũng không biết.
Nếu không ta cảm thấy mình sẽ bị cười mà xấu hổ chết.
Ngày hôm sau, ta giống như chưa từng xảy ra chuyện này, tinh thần sảng khoái ra khỏi phủ.
Bất kỳ nơi nào ta đi qua, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được có người thấp giọng mắng Tiêu Dịch.
Không có gì ngoài nói hắn vô tình, không chịu trách nhiệm.
Bất ngờ chính là, ta vừa mới ra khỏi phủ, liền nhận được một cái khăn tay.
Vẫn là mấy chữ to rồng bay phượng múa - - "Ta tới rồi".
Ta ngước mắt lên, liền thấy Lục Thanh Y cưỡi trên ngựa, áo tím lấp lánh, khí thế hiên ngang, đang cụp mắt nhìn ta: "Đừng nhìn khăn, nhìn ta, ta tới rồi.”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Hắn tới thật nhanh, thậm chí còn đến cùng với chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn phái người đưa tới.
Ta bật cười, cảm thấy hắn thật sự là một người rất ngông cuồng.
Nghe nói hắn sở dĩ được gọi là Thanh Y Hầu, chính là bởi vì hắn tên là Thanh Y.
Hoàng đế Tây Lăng thương hắn, vì phong hầu cho hắn mà suy nghĩ rất nhiều danh hiệu, hắn lại không thích cái nào, chỉ nói: "Những thứ này quá tục, liền Thanh Y đi.”
Ta lại nghĩ đến cuốn sách đó.
Lại phát hiện trên đó không có nhắc nhiều tới hắn.
Chỉ nói hắn rất nhiều tiền, thích đi du ngoạn xung quanh.
Có lẽ cũng bởi vì hắn không có liên quan với Sở Lâm Lang.
Lục Thanh Y đến rất trắng trợn, không hề cảm thấy mình thân là người Tây Lăng, xuất hiện rực rỡ ở kinh đô có vấn đề gì.
Bệ hạ mắt nhắm mắt mở, Ngũ hoàng tử cũng coi như không nhìn thấy, liền tùy ý hắn hoành hành ở kinh đô.
Ngày nào hắn cũng đến tìm ta, bảo ta dẫn hắn đi dạo phố.
Ta không có thời gian.
Hắn liền dùng bạc mua.
Một canh giờ mười lượng bạc.
Quả nhiên đúng như trong lời đồn, tiêu tiền như nước, rất kiêu ngạo.
Tiền này có kẻ ngốc mới không kiếm.
Ta hỏi hắn: "Chúng ta lại không quen, ngài vì sao phải cho ta khăn?"
Hắn nhíu mày, có chút thờ ơ: "Nhìn ngươi thuận mắt.”
Ta bĩu môi, có chút không tin.
Lại thuận mắt, cũng không thể đến mức bày ra bộ dạng nóng lòng muốn gặp ta chứ.
Ta thích xem kịch, một bên cầm bạc của hắn, một bên để cho hắn cùng ta làm chuyện mình thích.
Trong lúc nhất thời, hắn giống như mới là người được thuê.
Hắn dựa vào ghế gọi ta, thanh âm có chút lười biếng: "Kỷ Vân Ý, rót trà.”
Hắn là người đầu tiên gọi ta như vậy.
Người khác đều chỉ gọi ta là A Ý.
Trong một thời gian dài, ta đã quên mất mình còn có một cái tên dễ nghe như vậy.
Ta thản nhiên đáp một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào diễn viên đang hát trên sân khấu, cũng không nhìn chén trà, trực tiếp rót vào trong chén.
Lục Thanh Y than nhẹ một tiếng, đè tay ta lại: "Được rồi, đại tiểu thư của ta, ta tự làm.”
Ta nghe được xưng hô này, có chút sửng sốt, sau đó gật đầu: "Được.”
Xem tuồng xong, lúc xuống lầu ta chỉ lo nói chuyện với Lục Thanh Y, không để ý đã đụng phải một người.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Thanh Y kéo về phía sau một chút, kéo tới bên cạnh hắn: "Chậc, ngươi chậm một chút, đụng hư người khác coi như xong, tự làm mình bị thương thì sao?"
Ta đang muốn tranh cãi với hắn, chợt nghe có người gọi ta: "A Ý.”
Thanh âm này quá quen thuộc.
Ta nhìn Tiêu Dịch ở phía đối diện, đôi mắt lập tức lạnh xuống.
Câu xin lỗi kia cũng không cần phải nói.
Sau ngày hôm đó, chúng ta thật ra có gặp mặt một lần.
Đêm đó hắn xông vào phòng ta, sau đó trầm mặc đứng trước mặt ta, có vẻ rất chán nản: "Nàng đều thấy rồi.”
Ta nói: "Đúng vậy, vẽ cũng không tệ.”
Hắn giống như không nghe được lời muốn nghe, bướng bỉnh đứng tại chỗ không chịu đi.
Ta ngộ ra, vì thế còn nói: "Thơ cũng tạm được.”
Hắn há miệng, muốn nói lại thôi.
Ta lạnh mặt, sau đó hỏi hắn: "Ngươi còn muốn mặt mũi hay không? Khen cũng đủ rồi, đừng ép ta tát ngươi." Hắn rốt cục hiểu được.
Ta một khi tỉnh ngộ, đối với hắn đã không còn một tia tình cảm.
Hắn cứ thế bỏ đi.
Ta cũng không giúp Sở Lâm Lang đưa đồ qua nữa, một lòng một dạ muốn kiếm bạc của Lục Thanh Y.
Lại không nghĩ tới, hôm nay ra cửa lại đụng phải.
Tiêu Dịch đến một mình.
Lần đầu hắn dùng ánh mắt không biết phải làm sao mà nhìn ta, sau đó mở miệng: "Ta...... Ta tới làm chút chuyện.”
Ta ừ một tiếng, kéo tay áo Lục Thanh Y: "Đi thôi.”
Tiêu Dịch đột ngột mở miệng: "A Ý, nàng chờ một chút, gần đây có bánh Phù Dung, ta đi mua cho nàng ăn.”
Trái tim ta đột nhiên đau nhói.
Có chút đau lòng cho chính mình trước kia.
Lục Thanh Y thần sắc trầm xuống: "Bánh Phù Dung có cái gì mà ăn ngon, bản hầu mua cho ngươi vàng làm bánh ngọt, muốn hay không?"
Ta bị chọc cười: "Muốn.”
Sắc mặt của hắn rốt cục cũng dịu lại: "Vậy còn không mau đi?
Ta nói "Được", sau đó ở trước mặt Tiêu Dịch cùng Lục Thanh Y xuống lầu.
Khi ta đi qua, nhìn thấy tay hắn đặt ở một bên lo sợ bất an, cảm thấy có chút buồn cười.
Có chuyện gì vậy?
Là vì không có ta làm cớ, nên không có cơ hội tới gần Sở Lâm Lang sao?