Ta Làm Nha Hoàn Của Nữ Chính Trong Sảng Văn

Chương 7




7.

Người Tây Lăng chỉ ở lại nửa tháng liền rời đi, còn mang đi một vị huyện chủ, vềi làm phi tử cho hoàng đế của bọn họ.

Ngày họ đi, ta nhận được một chiếc khăn.

Phía trên dùng phông chữ điên rồ viết mấy chữ to - - "Chờ ta trở về tìm nàng.”

Không thể giải thích được.

Ta và Tiêu Dịch cũng sắp thành hôn.

Sở Lâm Lang đặc biệt tìm tú nương làm áo cưới cho ta, hình thêu tinh xảo, trên cổ tay áo còn có những con bươm bướm, kết hợp cùng với những sợi chỉ vàng, ta rất thích.

Nhưng vào ngày thành hôn, lại xảy ra biến cố.

Sở Lâm Lang ra ngoài làm việc, lại bị rất nhiều cao thủ vây quanh, lúc trở về còn bị thương.

Cũng may ta đi theo Sở Lâm Lang cũng học chút y thuật, sau khi giúp nàng băng bó vết thương, đã không có gì đáng ngại.



Ngũ hoàng tử giận muốn dẫn người đi điều tra.

Sở Lâm Lang ngăn hắn lại, lắc đầu nói: "Hôn sự của A Ý và Tiêu Dịch quan trọng hơn.”

Nhưng Tiêu Dịch lại bắt đầu mất hồn mất vía.

Ánh mắt của hắn không rời khỏi Sở Lâm Lang, có vẻ rất là lo lắng.

Vì thế khi ta hỏi hắn, cây trâm lúc trước ta để ở chỗ hắn ở đâu, hắn không suy nghĩ gì liền trả lời ta: "Nó vẫn ở trong phòng ta, dặt ở trên bàn, nàng có thể đến đó tìm xem."

Cây trâm kia là lúc trước hắn tặng ta.

Ta thấy nó rất hợp với áo cưới ngày hôm nay, nhất thời mới nghĩ đến nó.

Những người xung quanh đều đang bận rộn, bận rộn sắp xếp hôn sự và chăm sóc Sở Lâm Lang.

Ta suy nghĩ, cách cũng không xa lắm, ta lại giỏi khinh công, liền dứt khoát tự mình đi một chuyến.

Tôi tìm thấy phòng của hắn, sau đó đi đến trước bàn làm việc của hắn.

Cây trâm kia quả nhiên ở trên bàn, còn được cẩn thận bọc lại.

Ta bật cười, nghĩ rằng Tiêu Dịch là một tên ngốc.

Nhưng một giây sau, nụ cười của ta cứng đờ, cảm thấy mình suýt nữa đứng không vững.

Vì cuối cùng ta cũng nhìn thấy bức tranh đó.

Nữ tử cài trâm, trâm cài hồ điệp châu thoa, mặc váy trắng, ánh mắt trong veo lãnh lùng, uyển chuyển dựa vào hành lang.



Đây không phải là ta.

Là Sở Lâm Lang.

Ta thấy một dòng chữ được viết trên đó.

“Giác lai tri thị mộng, bất thắng bi.”*

Thì ra Sở Lâm Lang mới là người trong mộng khiến hắn trằn trọc.

Bánh phù dung có lẽ không phải là cho ta.

Ngày hôm đó lời cầu nguyện mà hắn viết, hẳn là cũng không liên quan đến ta.

Lại càng không phải bởi vì Sở Lâm Lang không biết võ công mới lựa chọn cứu nàng trước.

Mà là mối quan hệ tính yêu, sự chỉ dẫn của trái tim.

Nhưng vì sao hắn lại gạt ta?

Khi đó dưới ánh trăng lưu luyến, thân mật thì thầm, nguyên lai đều là giả.

Ta cắn môi, đứng thẳng người, đang muốn rời đi một khắc kia, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều điều. Rất nhiều và rất lộn xộn.

Ta sửng sốt hồi lâu, sau đó lại cười ngây ngốc.

Hóa ra không chỉ tình yêu là giả, mà thế giới của chúng ta cũng chỉ là một quyển sách mà thôi.

Sở Lâm Lang là nữ chính, tất cả nam nhân gặp qua nàng đều yêu nàng đến chết đi sống lại.

Mà ta, một nha hoàn, ở trong sách cũng chỉ xuất hiện trong vài câu văn mà thôi.

Tình cảm của ta và Tiêu Dịch trong sách kỳ thật rất thuận lợi, cũng coi như ngọt ngào, sau khi thành hôn cũng rất nhanh có con, chỉ là hơn mười năm sau, trong lúc say rượu hắn mới mới vô ý nói ra, nói hắn lúc trước cưới ta, kỳ thật là không muốn để cho Ngũ hoàng tử nghi ngờ.

Hơn nữa, chính là Sở Lâm Lang gần một chút.

Nhưng khi đó, quá khứ đã sớm tan thành mây khối, ngày hôm sau, sau khi tỉnh táo hắn liền ôm ta sám hối, nói trước kia chỉ là nhìn không hiều động tâm chân chính là như thế nào, phu thê nhiều năm, người hắn yêu trong lòng đã sớm trở thành ta.

Chỉ là hôm nay ta đã sớm biết trước mọi thứ, không khỏi ở trong lòng tự hỏi mình: Ta thật sự cần sao? Nó thực sự cần thiết? Hư tình giả ý như vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ta cũng chỉ là cô nương gia tuổi tác vừa vặn, lúc trước cũng từng dựa vào lan can xem kịch, một thân cô đơn và dũng cảm, dựa vào cái gì phải bị người ta lợi dụng như vậy, coi như một khối đá đạp chân chứ?

- ----------------------

*Đây là một câu thơ của nhà thơ Vi Trang Trung Quốc

Nghĩa là: Chỉ đến khi thức dậy mới biết đó là một giấc mơ lớn, trái tim bất giác dâng lên nỗi buồn không thể chịu đựng được.

Câu này viết về người đàn ông tương tư với phụ nữ để trở thành một giấc mơ, giấc mơ sau đó buồn, làm cho mọi người buồn, và niềm vui trước đó tạo thành một sự đối lập rõ ràng, có một sức hấp dẫn nghệ thuật mạnh mẽ.