Sau khi nói thẳng với Hà Tịnh cô đi tìm bọn nhóc trong khắp các cửa hàng lớn nhưng lại không thấy bọn nhóc đâu cả làm cho cô vô cùng lo lắng. Ai mà dè khi vừa lướt qua một cửa hàng đang giảm giá thì lại thấy bọn nhóc đang lựa đồ. Dù rất mừng khi tìm thấy chúng nhưng cô cũng rất tò mò chúng đang nói gì với nhau bèn len lén đi lại phía sau để nghe cho rõ.
- Anh ở đây dù giảm giá những cũng mắc quá rồi hay là ra ngoài mua đi!- Bùi Hoa nhìn giá gắn trên quần áo mà nói
- Nhưng chúng ta không mua sẽ bị bà ta đánh đó, còn có nếu bà ta tìm không thấy chúng ta thì sẽ nổi giận.- Bùi Cát dù còn nhỏ những cũng biết rõ tính khi của mẹ mình.
- Bà ta sẽ không lo cho chúng ta đâu! Bởi vì bà ta có lẽ sẽ đi chơi cùng bạn tốt của bà ta rồi, có khi còn quên mất chúng ta ấy chứ. Mọi người không nhớ có lần chúng ta rõ ràng bị vu oan bị đánh nhưng ả lại bênh bạn ả sao? Dẫn chúng ta đi chơi nhưng lại quên chúng ta mà về nhà. Mọi người quên mất rồi sao?- Bùi Tuấn đáp lời em trai mình.
Nghe những việc mà bọn nhóc đã trải qua làm tim cô rất đau, xem ra những tổn thương mà Tố Tố nguyên chủ đã gây ra cho bọn nhóc này không thể cứ ngày một ngày hai mà cò thể bù đắp được. Nhưng không sao giờ có cô ở đây rồi cô sẽ chăm sóc bọn nhóc thật tốt.
Nói rồi bọn nhỏ nhất trí ra ngoài mua nhưng khi vừa quay đầu đã thấy Tố Tố đứng đó.
- Bà ta đứng đây từ lúc nào vậy?-
- Bà ta nãy giờ có nghe chúng ta nói gì không?-
....Bọn nhóc thấy Tố Tố thì vô cùng sợ hãi,chúng không biết là cô đứng đó từ khi nào. Chúng sợ cô nghe thấy những lời mà chúng đã nói,chúng lại càng sợ sẽ bị cô đánh mắng. Chúng lo sợ là thế nhưng hành động tiếp theo của cô đã khiến cho chúng bất ngờ. Tố Tố cúi người xuống xoa đầu Bùi Tuấn và Bùi Tuân.
- Các con ngốc, ta bảo các con mua đồ thì cứ mua đi! Tiếc tiền cho ta làm gì!-
- Nhưng nếu sài hết tiền thì người sẽ lại đánh mắng chúng con!- Bùi Ân sợ hãi khóc to.
- Ta nói bọn con ngốc đúng là ngốc thật. Ta nói mua thì cứ mua, tiền có thể kiếm lại nhưng bọn con thì là vô giá với ta. Các con hiểu chưa?- Lời này của cô làm cho bọn nhóc lại lần nữa bất ngờ.
Một người sao lại có thể thay đổi chóng mặt như vậy. Hai đứa trẻ được trọng sinh cũng không thể tin được người trước mặt họ chính là Tố Tố. Còn nhớ kiếp trước bà ta không hề có hành động như thế. Họ tự nghĩ có khi nào bà ta cũng giống như bọn họ đều là người trọng sinh không, nếu là như vậy thì việc bà ta đột nhiên đối xử với họ tốt như vậy là điều vô cùng dễ hiểu. Bà ta sợ khi chúng ta lớn sẽ lại hành hạ bà ta như kiếp trước nên mới đối xử tốt với họ như vậy, để sau này bi kịch kiếp trước không lặp lại nữa. Đó chính là những thứ trong suy nghĩ của họ.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên cô quyết định chở bọn nhóc về, ngày mai sẽ dẫn cả nhà đi mua sau.
- Trời cũng muộn rồi, hay chúng ta về trước ngày mai lại đến mua sau vậy. Sẵn tiện chở anh chị của các con đi mua luôn. - Nói rồi cô nắm tay dẫn bọn nhóc tới hầm xe rồi lấy xe về nhà.
Trên đường về bỗng cô thấy những thân ảnh vô cùng quen thuộc với nguyên chủ, ba thân ảnh nhỏ nhắn đang đi bộ trên đường. Trên tay cầm kha khá những túi bóng nhỏ. Thấy thế cô vội tấp xe vào chặn đường bọn nhỏ, đúng như những gì cô đã nghĩ, đó chính là ba đứa con lớn của cô.
- Các con sao lại ở đây?- Bọn nhỏ thấy cô cứ như thấy tà vội vàng bỏ chạy nhưng không may Bùi Tịnh đã bị cô tóm lại. Thấy thế Bùi Bắc và Bùi Liêm vội chạy lại giúp chị/ em mình thoát khỏi tay cô. Bùi Tịnh giãy giụa, Bùi Liêm lại cắn vào tay cô, Bùi Bắc thì hay hơn rồi, nhóc lớn đạp một cái thật mạnh vào chân cô.
- Aw, các con tấn công ta làm gì? Ta chỉ muốn đưa các con về cùng các em thôi mà!- Cô đau đớn một tay vịn lấy chân nhưng tay kia vẫn không hề buông Bùi Tịnh ra.
Bọn nhóc nghe đến các em lại nháo nhào lên. -Bà bắt các em tôi đi đâu hả?-
- Bà lại định đem bỏ chúng sao?-
- Bà đừng bỏ các em của tôi mà! Bọn tôi sẽ đi làm kiếm tiền nuôi em, xin bà đừng bỏ bọn nhỏ mà, tụi tui sẽ ngoan ngoãn mà!-Bùi Liêm vô cùng sợ hãi sợ bà ta sẽ bỏ các em của hắn nên ra sức cầu xin.
- Vậy ra là các con lén ta đi làm thêm à?- Tố Tố vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhìn ba đứa nhóc vừa nhỏ lại vừa gầy yếu của mình. Thật không biết sao Tố Tố nguyên chủ lại có thể nhẫn tâm như vậy nữa.
- Phải!- Cả ba không dám nói dối nữa vội vàng khai toàn bộ sự việc ra. Nghe bọn nhỏ kể cô chỉ biết thở dài. Lại lần nữa khuỵch chân xuống nói với bọn nhỏ.
- Sao này các con không được giấu ta đi làm thêm nữa! Sau này các con chỉ việc ở nhà và đi học, chuyện tiền bạc cứ để ta lo. Nghe rõ chưa?-
- Gì?!!!- Cả ba như không tin vào những gì bản thân mình đã nghe được vậy.
- Sao các con bất ngờ vậy? Chuyện ta nói là thật. Các con hãy cho ta thêm một cơ hội làm mẹ nữa được không? Ta hứa sẽ chăm sóc các con thật tốt!- Cô dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn ba đứa đứng trước mặt. Dĩ nhiên lời này của cô bọn nhỏ trong xe cũng nghe.