Thế là chúng bị mẹ của mình kéo đi giải câu đố trong sự bất lực. Ngoài Bùi Tịnh chắc có lẽ những đứa nhóc khác có vẻ không mấy hứng thú về mấy vụ này lắm. Nằm nghiêng ngả khi thấy giải mãi chẳng xong.
- Ma ma à, rốt cuộc thì mấy giải thưởng của mẹ là sao vậy? Nếu như mẹ không tới với cha thì bây giờ mẹ đang làm gì vậy?- Bùi Cát tò mò hỏi Bạch Tố Tố nhưng mẹ chúng có vẻ cũng không biết nên trả lời như thế nào bởi nguyên chủ quả thật quá giỏi rồi, nghề nào mà chả được chứ!
- Mẹ…Mẹ cũng không rõ nữa! Mấy cái đó mẹ chỉ học chơi chơi thôi!-
Nghe chữ ‘chơi chơi’ này của Bạch Tố Tố chúng lại càng tỏ ra bất lực hơn nữa. Tại sao mẹ chúng lại giỏi như vậy trong khi chúng lại chẳng có nổi một tí tài năng của mẹ vậy nè! Thật buồn làm sao.
- Mẹ à, vậy lí do mà mọi người không tìm được mẹ có phải do mẹ đã hack không?-Bùi Liêm vừa nói, ánh mắt lại sáng rực lên nhìn cô.
- Ha ha ~ Thì mẹ cũng có nhún tay vào chút chút thôi không nhiều lắm đâu.-
- Vậy mẹ dạy cho con nữa nha!- Bùi Liêm háo hức nhìn mẹ với đôi mắt sáng rực.
- Được- Cô cũng rất vui vẻ chấp nhận sẽ nhận dạy cho Bùi Liêm vì cô biết nhóc này rất thích những gì liên quan tới máy tính. Nhưng cũng không quên đốc thúc nhóc này không nên bỏ qua việc học.
- Nhưng con cũng không được bỏ qua việc học của mình đâu đấy!-
- Con biết rồi ạ!-
- Mẹ, sao mẹ thiên vị hai em út quá đi! Không cho em ấy giải đề cùng tụi con gì cả!- Bùi Ân giả bộ tỏ vẻ ghen tị với hai em. Còn hai đứa nhóc khi nghe như vậy thì liền bật chế lườm cậu anh trai. Bởi hơn ai hết kiếp trước hai đứa này học không tốt chúc nào à! Lúc ấy nghĩ thầm chắc có lẽ do cha mẹ không cho học sớm nên chúng mới như vậy. Sau đấy khi lớn hơn lại nghĩ do gen di truyền của mẹ chúng nên mới thế. Sở dĩ không đổ cho cha chúng bởi vì cha chúng cũng rất tài giỏi mà, chỉ có mỗi Tố Tố là ăn không ngồi rồi không làm nên tích sự gì mà thôi. Giờ nghĩ lại thì đã sai mất rồi bởi mẹ chúng tài giỏi như thế cơ mà. Có lẽ do chúng không thừa hưởng được trí tuệ từ cả cha lẫn mẹ thôi.
- Em làm hai em lườm em luôn rồi kìa! Chọc nhóc nhỏ không tốt đâu nhé!- Bùi Hoa chọc em trai vì đã chọc tới nỗi đau làm hai em ấy lườm luôn.
- Hứ! Em mới không thèm chọc chúng nữa đó. Hai em cũng quá nhạy cảm rồi! Có bảo tụi nhóc ngốc đâu mà lườm anh trai như vậy hả?- Bùi Ân nhéo nhẹ hai má bánh bao của hai nhóc tì nhỏ.
- Anh trai xấu xa~ Hứ!- Cả hai nhóc nhỏ Bùi Diễm và Bùi Doanh quay mặt qua hướng khác biểu thị ý không muốn nói chuyện với anh trai nữa.
- Nhóc này, em dám!-
- Ha ha ~ Em thế mà bị hai em nhỏ qua mặt, tức cười quá đi mất.-
- Các anh trai còn dám chọc em nữa sao? Hứ! Em dỗi!- Bùi Ân giả tức giận định bụng bỏ đi nhưng lại bị Tố Tố kéo lại.
- Con đi đâu? Còn chưa giải xong bài của con đấy! Mau giải cho xong đi nào!-
- Mẹ thật là ~ - Cậu bé bất lực chỉ biết tiếp tục đi giải bài mà thôi.
- Hai em con còn nhỏ, những kiến thức này không phù hợp với hai em con! Đợi lớn một tí mẹ sẽ chỉ chúng sau!- Cô cũng không quên giải thích cho cậu bé cùng các anh chị khác của nhóc hiểu. Hai em bé nhỏ thì lại vui mừng khi nghe điều này, bởi bây giờ chúng rất biết ơn khi sống lại lúc nhỏ như vậy. Bởi nếu mà trễ hơn tí thì bây giờ chúng cũng như các anh chị mình rồi! Bị mẹ tra tấn! Thật may mắn.
Lúc lâu sau cuối cùng chúng cũng có thể giải được bài toán khó mà mấy vị trưởng lão giao cho rồi…Thật là ít có khó mà! Khi giải xong thì mẹ chúng mới chỉ cho chúng cách giải đơn giản hơn mới đau chứ. Chúng tự nghĩ.
- Sao lúc đầu mẹ không chỉ chúng sớm hơn một tí đi chứ? Giờ mới chỉ là sao?-
Như biết các con yêu dấu của bản thân nghĩ gì nên cô nhanh chóng đáp.
- Mẹ chỉ là muốn chỉ các con từ chút một thôi! Các con phải giải ra từng bước một mới hiểu được chứ!-.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Ta Đi Rồi
3. Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh
4. Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
=====================================
Chúng hét toáng lên sau câu nói của Tố Tố.
- Me…Mẹ…Mẹ sao mẹ biết bọn con đang nghĩ gì!!!-
Cô thở dài bất lực đáp ngắn gọn. -Mẹ là mẹ, là người sinh ra các con đấy! Giờ thì nghỉ ngơi sớm đi,vài hôm nữa mẹ dẫn các con đi đổi lại họ.-
- Để tụi con xem các vị trưởng lão cho bọn con bao nhiêu tiền đã!- Bùi Tuân tò mò số tiền mà họ cho chúng. Lại một bất ngờ lớn khi họ tặng chúng hẳn 1 căn biệt thự trị giá đúng với số tuổi của chúng và thêm tiền trong tài khoản nữa chứ?!!
- Mẹ à,nói cho bọn con biết đi! Gia tộc chúng ta rốt cuộc giàu như nào vậy?-
- Hỏi ông bà các con đi! Mẹ cũng mới về nhà mà nên đâu biết gì đâu con.- Cô cũng như mấy nhóc thôi, đâu biết gì đâu. Một năm sau khi tên khốn kia rời khỏi cô cứ như kẻ nghiện rượu đâu khi nào rời chai rượu nên đâu biết rõ tình hình của gia đình mình đâu. Thêm nữa lúc gặp hắn đã mê như điếu đổ nên đâu quan tâm tới ai ngoài hắn. Bởi vậy mới nói điểm này của nguyên chủ rất đáng trách. Nghĩ một lúc rồi cô cũng đưa mấy đứa nhóc đi vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi sớm.