Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước - Chương 31: Hoa chúc





Cửa phòng bị mở ra, gió lạnh đầu mùa đông từ khe hở lập tức thổi vào, Lâm Vị Hi vô thức đứng lên. Cố Huy Ngạn vừa mới vừa đi được hai bước, xuyên qua bình phong nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, lập tức hắn dừng lại, vẻ mặt không phân biệt buồn vui nhìn về phía người mở cửa.


Bà tử mở cửa không kịp phản ứng, bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Huy Ngạn dọa đến ngây ra như phỗng. Vẫn là Uyển Tinh tỉnh táo, cầm tấm rèm, quay lại đóng cửa kín lại. Sau khi chặn gió lại, Uyển Tinh còn trừng mắt nhìn bà tử: "Tiểu thư nhà chúng ta thân thể mảnh mai, để cho gió lạnh phả vào, ngươi có chịu trách nhiệm được không? "


Bà tử phục vụ thế mới biết lúc nãy Yến vương tức giận, là bởi vì lo lắng cho tân vương phi. Bà tử phạm sai lầm ngượng ngùng cúi đầu, những người khác trong phòng cũng cúi thấp đầu, không dám thở mạnh. Vô tình Cố Huy Ngạn lại so đo với một đám hạ nhân, thấy các nàng biết sai rồi thì xoay người đi vào phía trong. Yến vương đi khỏi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có mấy người lộ ra vẻ không hiểu, ánh mắt vẫn ngơ ngác không biết vì sao mà Vương gia lại tức giận.


Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn đến gần, cả người lúng túng không biết nên làm gì: "Yến... Yến vương điện hạ, ngài đã trở về rồi? Bên trong đã có nước ấm, ngài có muốn tắm rửa không?"


Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi một chút, cuối cùng cũng không làm khó nàng, nhẹ gật đầu đi vào tịnh phòng. Lâm Vị Hi ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, trong đầu rối bời, tiếp theo nàng nên làm cái gì mới được đây? Hình như trong trường hợp này, một thê tử đủ tiêu chuẩn kiểu gì cũng sẽ chuẩn bị canh giải rượu cho trượng phu của mình. Bất kể lúc nào trượng phu đi yến tiệc trở về, sẽ luôn có sẵn canh giải rượu để trên bàn. Lâm Vị Hi vỗ trán một cái. Thôi xong. Vậy mà nàng lại quên. Bây giờ trong phòng chỉ có chén canh nóng mà Yến vương dặn dò kia, nàng thay đổi một chút bưng cho Yến vương thì có bị nhận ra không?


Lâm Vị Hi đứng tại chỗ suy nghĩ lung tung, vẫn không biết nên làm thế nào, thì sau lưng truyền đến tiếng động. Nàng vừa quay đầu lại thì giật mình: "Ngài đã ra rồi? Nhanh như vậy sao?"


Cố Huy Ngạn lặng lẽ nhíu mày lại, nhìn nàng: "Đừng nói lung tung."


Lâm Vị Hi không hiểu. Cái gì? Nàng nói linh tinh cái gì?


Hiển nhiên Cố Huy Ngạn so với Lâm Vị Hi thì quen với phòng này hơn nhiều, trực tiếpđi về phía gian giữa. Lâm Vị Hi rầu rĩ một lát, cũng đi từng bước vào theo.


"Điện hạ, ngài có muốn uống giải rượu không?"


"Nàng cho người chuẩn bị rồi?"


Lâm Vị Hi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "không có."


Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Vị Hi, nhịn một chút, vẫn là nhịn không được cười nói: "Nàng a... Ngẩng đầu lên. Ta cũng không uống nhiều."


Lâm Vị Hi ngẩng đầu nhìn Cố Huy Ngạn, phát hiện sắc mặt Cố Huy Ngạn vẫn bình tĩnh, nhưng hình như trong mắt đang che dấu điều gì. Mặc dù có chút nóng vội lạ thường, nhưng xác thực không có dấu vết uống rượu. Cũng phải thôi. Lúc ấy Cố Huy Ngạn ra ngoài là nhận ban thưởng của hoàng đế cùng thái hậu. Phùng công công tự mình mang lễ vật tới, ngoại trừ Yến vương, còn ai có tư cách tiếp đón? Còn tiệc mừng uống rượu sau đó, tất nhiên cũng chỉ có mấy vị đứng đầu Cố Huy Ngạn, Phùng công công, Trương thủ phụ. Ba nhân vật dưới một người trên vạn người này, ai có lá gan dám chuốc rượu đây?



Nếu như vậy thì vì sao Cố Huy Ngạn lại bực bội, hay bởi vì lần gặp nhau này. Ngẫm lạithì cũng hiểu được, cũng không biết có phải trùng hơp hay không mà hôm nay ba người đứng đầu trong triều đình lại ở cùng một chỗ với nhau. Những đề tài đàm luậntrên bàn rượu của họ chắc hẳn cũng sẽ không nhẹ nhàng, thoải mái gi


Lâm Vị Hi đoán được đại khái, ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía Cố Huy Ngạn. Mặc dù ở kiếp trước nàng với Yến vương có một chút quan hệ. Nhưng bây giờ đã sống lạimột đời, tất cả mọi thứ đã tính toán xong, nàng đã thành chính thê của Yến vương.thật ra Lâm Vị Hi vẫn còn rất để ý những gì tượng trưng cho địa vị chính thê.


Lâm Vị Hi đã từng là con gái thuộc hạ của Yến vương. Yến vương coi nàng là hài tử cũng không sao. Nhưng nếu như sau này hắn vẫn luôn dùng suy nghĩ đó để đối xử với nàng, để lúc nhàm chán có thể giải trí vui vẻ. Như vậy thì tuyệt đối không thể được. Lâm Vị Hi biết chính mình chủ động cầu gả ở trước mặt Yến vương chỉ sợ sẽ không có phân lượng gì. Nhưng dù cho Yến vương không vui, nàng cũng muốn sự tôn trọng của địa vị chính thê này. Đây là nguyên tắc từ nhỏ của Lâm Vị Hi, không có gì có thể thay đổi.


Lâm Vị Hi lại lặng lẽ nhìn Cố Huy Ngạn, ra vẻ lơ đãng đi về phía trước. Nàng mới đi hai bước, ánh mắt thâm trầm của Cố Huy Ngạn quét tới, bước đi của nàng lập tức dừng lại, khá là ngắc ngứ.


thật sự là rất lâu rồi không còn rơi vào loại tâm trạng không biết làm gì bây giờ. Cảmột bầu không khí lúng túng ngại ngùng. Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ, đành phải nói: "Nàng qua đây."


Bất kể trước đó có hung hăng thế nào, nhưng lúc đối mặt với Cố Huy Ngạn thì Lâm Vị Hi lập tức an tĩnh. Lâm Vị Hi ngập ngừng ngồi đối diện với Cố Huy Ngạn, hai tay vô ý thức đặt ở trên gối, tư thế giống như tiểu hài tử nhìn thấy phu tử. Cố Huy Ngạn nhìn về tay nàng, cười hỏi: "Nàng rất sợ ta?"


"Ngài thật đúng là coi trọng ta." Lâm Vị Hi nhịn không được thốt ra: "không chỉ có ta, khắp thiên hạ này tất cả đều sợ ngài."


"Ta vẫn nhớ lúc tháng giêng khi thấy nàng, nàng còn bày ra thái độ với ta, còn dám trốn ở sau cây tính toán với ta. Sao bây giờ lại thành sợ ta rồi?"


Lâm Vị Hi cảm thấy xấu hổ: "Là ta sai rồi, ta nghé con không sợ cọp, đã đắc tội vương gia." nói đến đây, nàng vụng trộm dò xét sắc mặt của Cố Huy Ngạn, muốn nói lại thôi: "Yến vương, thời gian trước... Là ta không đúng, ngài đừng so đo với ta."


Cả hai người đều hiểu Lâm Vị Hi đang nói đến chuyện gì, Cố Huy Ngạn tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Lâm Vị Hi, ngón tay vô thức vuốt ve chén trà, hắn vẫn không ý thức được trong mắt mình nổi lên một chút ý cười: "Nàng cũng đã trở thành Yến vương phi, bây giờ mới nói ta đừng so đo với nàng? Vậy nếu nàng nghĩ ta muốn so đo, thì nàng còn muốn làm cái gì nữa?"


Lâm Vị Hi chu miệng đứng lên, dường như đang muốn khóc: "Ta nhận sai rồi vẫnkhông được sao? Ngài đại nhân đại lượng, không nên cùng một tiểu cô nương so đo."


Bây giờ còn nhớ tới chính mình là tiểu cô nương.


Lâm Vị Hi cúi đầu, cho nên không thấy được Cố Huy Ngạn nghiêng đầu ho nhẹ mộttiếng, nắm tay che đi nụ cười nhẹ nhàng bên môi. Trước kia lúc Lâm Vị Hi giáo huấn người khác đều hớn hở, lời lẽ hùng hồn, thậm chí ngay cả Triệu vương phi cũng khôngchút lưu tình mà trách mắng. Dáng vẻ biết điều ủy khuất như vậy ngược lại hiếm thấy. Tâm tình phiền não của Cố Huy Ngạn bất tri bất giác bình tĩnh trở lại, dường như những minh tranh ám đấu trong triều đình giờ khắc này đều cách hắn rất xa. Bây giờ người hắn phải đối mặt cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.


Cố Huy Ngạn không tự giác mỉm cười, ngoắc tay về phía Lâm Vị Hi, ra hiệu nàng ngồi xuống. Chờ Lâm Vị Hi yên vị ngồi xuống, hắn mới nói: "Nàng hãy yên tâm, ta đã đáp ứng nàng thì sẽ không nuốt lời. Ngày trước nàng ở phủ Yến vương như nào thì sau này vẫn cứ như vậy là được rồi."



Lâm Vị Hi ngồi trên ghế, bán tín bán nghi: "Ngài nói thật chứ?"


"Đương nhiên."


Yến vương ở trước mặt hứa hẹn như vậy vốn là rất quan tâm rộng lượng, thế nhưng chẳng biết tại sao Lâm Vị Hi lại không vui. Nàng âm thầm bĩu môi: "Ngài thật sự là bao dung lại hào phóng, nếu như mấy ngày nữa lại có một vị tiểu thư đến cầu ngài, ngài cũng muốn thuận theo mà nhận lời hay sao? Muốn ta nhìn, chỉ sợ không bao lâu, phủ Yến vương sẽ thành thiện đường."


Cố Huy Ngạn buồn cười đến nỗi không duy trì bộ dáng nghiêm túc nữa, giọng nói thản nhiên: "Dù sao ta cũng đáp ứng phụ thân chiếu cố nàng. Còn có sự chiếu cố nào tốt hơn so với việc ở lại phủ Yến vương?"


Lâm Vị Hi không hiểu vì sao mình lại tức giận. Nàng vẫn biết Yến vương tuyệt đốikhông phải là một người lương thiện. Dám gây rắc rối cho hắn, vậy trước tiên hãy chuẩn bị tốt việc mất cả chì lẫn chài.


Lâm Vị Hi tức giận mà ngồi bĩu môi, phát hiện Cố Huy Ngạn hoàn toàn không để ý tới nàng vẫn ung dung uống trà. Đột nhiên Lâm Vị Hi cảm thấy chính mình rất ngu ngốc. Ngày trước nàng đội mưa đi gặp Yến vương, đây cũng là việc to gan nhất mà cả hai đời gộp lại nàng từng làm, cũng không phải để ngồi ở chỗ này hờn dỗi với Yến vương, lặp lại vết xe đổ của kiếp trước. Sau khi Lâm Vị Hi suy nghĩ cẩn thận rất dứt khoát tìm cho mình bậc thang: "Điện hạ, thật xin lỗi, ta cũng không phải là giận dỗi với ngài, chỉ là..." Nàng vắt hết óc suy nghĩ lý do thoái thác: " Bây giờ tốt xấu ta cũng là Yến vương phi. Sau này nếu như ngài lại thu nhận một nữ tử khác, ta biết mình không có tư cách gì để bất mãn. Nhưng là….. Mặt mũi của ta vẫn không chịu được..."


Lời Lâm Vị Hi còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị ngắt lời, giọng nói của đối phương quả quyết lại kiên định: "sẽ không."


Lâm Vị Hi trố mắt, Cố Huy Ngạn cho là Lâm Vị Hi không nghe rõ, liền lặp lại một lần: "không có sau này. trên đời này người có ân với ta đã ít càng thêm ít. Có thể để cho ta lấy vị trí vương phi mà đáp ứng, cũng chỉ có một mình nàng thôi."


Trái tim Lâm Vị Hi đột nhiên nhảy loạn mấy nhịp: "Ý của ngài là..."


"Ta đã đáp ứng Lâm Dũng bảo vệ nàng chu toàn. Nếu như nàng đã không tin những người khác, không nguyện ý đến nhà khác, thì ở lại vương phủ cũng không sao cả. Nàng cứ là chính mình là được rồi, không cần có quá nhiều trách nhiệm làm gì."


Lâm Vị Hi không biết lúc đầu mình muốn nghe được đáp án gì. thế nhưng nàng lại biết sau khi chính mình nghe được những lời này, trái tim vô cùng phiền não mà chìm xuống dưới. Yến vương đáp ứng nàng cố tình gây sự, đáp ứng cưới nàng làm vợ. Tất cả cũng bởi vì hai chữ ân tình. không hơn không kém.


nói trắng ra là, Cố Huy Ngạn không quan tâm có hay không có vương phi, hoặc ai là vương phi. Nếu như Lâm Vị Hi yêu cầu, Cố Huy Ngạn nghĩ cảm thấy có thể đồng ý, vậythì thuận theo ý của nàng cũng chưa hẳn là không thể. Tất cả lý do của chuyện này, cũng bởi vì ân cứu mạng của Lâm Dũng.


Lâm Vị Hi có chút thất vọng. Mà nàng cũng không biết mình thất vọng vì điều gì. Theo lý mà nói thì tình huống như vậy so với sự suy đoán của nàng còn tốt hơn nhiều. Nàng vẫn biết trượng phu lạnh lùng của mình có bao nhiêu là mạnh mẽ, có bao nhiêu là đáng sợ. Bây giờ nàng vẫn yên ổn đứng đây không tổn hại gì, Yến vương nguyện ý cùng nàng tương kính như tân, nước sông không phạm nước giếng, như vậy thật sự là rất lý tưởng cho cuộc sống chung của hai vợ chồng. Trong đại tộc thế gia nếu có loại quan hệ vợ chồng này thì cũng đã được người người ca tụng là phu thê ân ái rồi.


Lâm Vị Hi cụp mắt, khẽ nói: "Vương gia nói rất đúng, chỉ cần một ngày ngài cho ta thể diện của chính thê, ta cũng sẽ một ngày tận tâm lo liệu việc nhà cho ngài. Sau này, phủ Yến vương cùng ta sẽ là một thể, ta nhất định sẽ làm một chủ mẫu đủ tiêu chuẩn,sẽ không để cho ngài thất vọng."


Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, thật sự nhịn không được đưa tay sờ lên tóc nàng: "Sao lại uể oải suy sụp rồi? Làm sao vậy?"


Lâm Vị Hi gạt tay Cố Huy Ngạn ra, sắc mặt lãnh đạm nghiêm túc: "Vương gia, ta là chính thê của ngài, ngài phải tôn trọng ta."


Cố Huy Ngạn nhịn không được, phì cười một tiếng: "Sao nàng lại giống tiểu hài tử vậy, hơi chút là cáu kỉnh rồi."


Cơn tức giận của Lâm Vị Hi vọt tới đỉnh đầu, lại bị nàng đè ép nhịn xuống: "Ta khôngphải tiểu hài tử. Ta không muốn ngài luôn dùng ánh mắt nhìn hài tử để nhìn ta."


một tay Cố Huy Ngạn chống trên bàn, nụ cười rõ ràng, trong ánh mắt chỉ có bóng dáng Lâm Vị Hi: "Vậy thì gọi nàng là gì?"


"Qua hai tháng nữa, là sinh nhật mười bảy tuổi của ta. Ngài nên coi ta là nữ nhân."


không thể nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Cố Huy Ngạn, hắn nhìn thoáng qua về phía bên cạnh, tự dưng cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm. Lâm Vị Hi vô thức theo ánh mắt của hắn nhìn sang, phát hiện tầm mắt của hắn dừng lại ở đôi nến long phượng, bởi vì đã đốt một lúc lâu, màu đỏ của nến chỉ còn một nửa, sáp nến nhỏ giọt lên nhau thành tòa núi nhỏ.


Mặt Lâm Vị Hi không tự giác đỏ lên, nàng còn chưa kịp nói ra lời gì thanh minh cho mình, thì đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, lập tức bay lên không trung.


Bỗng nhiên mất trọng lượng, Lâm Vị Hi vô thức vòng hai tay trắng nõn qua cổ của Cố Huy Ngạn. Mùi thơm thanh tân của thếu nữ xốc thẳng vào mũi của hắn. Yến vương ở trong quân đội đã nhiều năm, bả vai so với những nam tử trong kinh thành thì vững chãi hơn nhiều, dù cho cách hai tầng y phục, cũng có thể cảm giác được cánh tay thon dài hữu lực. Nhiệt độ nóng bỏng chậm chạp xuyên thấu qua trang phục của hai người, Lâm Vị Hi cảm nhận rõ nhất ở bàn tay đang đặt ở eo cùng với đầu gối của mình.


Cuối cùng Lâm Vị Hi cũng nhận thức được, chức vụ Yến vương phi ngoại trừ nội quản lý việc hậu trạch, ngoại giao tiếp với bên ngoài, còn đại biểu cho cái gì.


Nến long phượng cháy sáng cả một đêm, màn trướng phập phù a


Tác giả có lời muốn nói:


Mọi người không cần mong đợi, chương sau vừa mở đầu liền là "Trời đã sáng"!