Chương 32: Chém
Chương 32: Chém
"Grừ!"
Thấy Lê Khiếu Long xông tới, Hắc Miêu cũng như bị khiêu khích, gầm nhẹ một tiếng, sau đó xông lên, bổ nhào về phía hắn.
Hắc Miêu, dù thuộc họ mèo, nhưng thân thể lại rất lớn, nếu bị nó vồ trúng, Lê Khiếu Long không dám chắc, thân thể của hắn có thể chịu đựng nổi không nữa. Hơi ngửa người ra sau, trượt dài ra phía sau Hắc Miêu, đồng thời trong quá trình lướt qua dưới bụng của nó, Lê Khiếu Long khẽ đưa pháp kiếm rạch một đường vào dưới bụng của nó. Tuy nhiên, vì hắn chưa kích hoạt pháp khí, nên nó chỉ như một thanh kiếm bình thường làm từ tinh thiết, có sắc bén, nhưng không thể đạt đến mức độ có thể mở bụng Hắc Miêu, chỉ có thể lưu lại cho nó một khe hở dài.
Thấy bản thân vồ hụt con mồi, hơn nữa còn bị con mồi làm b·ị t·hương, khiến cho huyết tính trong người Hắc Miêu như bị kích phát, nó quay người lại, nhanh chóng xông về phía Lê Khiếu Long, vừa cắn xé vừa vung chân trước cào.
Nhưng, Hắc Miêu vừa xông đến, Lê Khiếu Long đã lập tức đạp Thất tinh bộ, lùi ra phía sau, khiến cho đòn t·ấn c·ông của nó bị hụt. Sau đó hắn tiếp tục tiến lên, lướt ngang qua thân thể của Hắc Miêu, chém thêm một nhát vào mạn sườn bên trái của nó.
Mặc dù xét ở phương diện tốc độ, Hắc Miêu có nhỉnh hơn Lê Khiếu Long một chút, nhưng hiện tại hắn đã học khôn, cũng dần quen thuộc với thế t·ấn c·ông của con yêu thú này, nên không quá khó để tránh né.
Đòn t·ấn c·ông của Hắc Miêu hoàn toàn dựa vào ưu thế của nó là tốc độ, để t·ấn c·ông một cách chớp nhoáng, còn các đòn t·ấn c·ông của nó chỉ có vồ, cào và cắn xé một cách đơn giản. Chỉ cần ở trên phương diện tốc độ không bị nó bỏ quá xa, thì không khó để tránh né đòn t·ấn c·ông của nó. Hơn nữa, đối với yêu thú di chuyển bằng bốn chân còn có một nhược điểm chí mạng là xoay thân thể không được nhanh.
Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng nhược điểm này của nó để t·ấn c·ông vào mạn sườn như đòn vừa rồi. Dù vậy thương tích do hắn gây ra cũng không nhiều. Một phần nguyên nhân là do hắn k·hông k·ích phát pháp kiếm, phần còn lại là do thân thể của yêu thú khá cường hãn, kiếm bình thường khó gây ra thương tích cho nó. Nhưng Lê Khiếu Long cũng không có ý định kết thúc cuộc chiến này ngay. Bởi vì mục đích của hắn là lịch luyện, hiện tại có đối thủ vừa tầm, không nguy hiểm đến tính mạng, thực sự là một người gỗ tốt để hắn luyện kiếm và luyện thân pháp.
Vì chỉ bị những vết xước nhỏ, nên càng b·ị t·hương, Hắc Miêu càng hung hăng, càng t·ấn c·ông Lê Khiếu Long mạnh bạo. Hai bên cứ người đến ta đi, ngươi đi ta đến, qua qua lại lại. Thi thoảng hắc ảnh bị đá văng ra xa, đụng vào thân cây, khiến lá rơi rụng lả tả. Sau đó lại đứng dậy, gầm nhẹ rồi tiếp tục lao vào cuộc chiến, mà đổi lại ở bên bạch ảnh lại vang lên tiếng cười lớn. Sau đó hắc bạch lại giao thoa, qua qua lại lại với nhau.
Không biết qua bao lâu, hắc ảnh lại lần nữa b·ị đ·ánh bay, đến khi đụng trúng một tảng đá thì nó mới dừng lại. Lần này nó không còn đứng dậy nhanh như mấy lần trước nữa, phải một lúc lâu sau nó mới có thể lồm cồm đứng dậy. Hiện tại, toàn bộ thân thể của nó toàn là vết kiếm, dù không sâu, nhưng vì có quá nhiều, cộng thêm những lần bị đá văng, va đập vào cây cối xung quanh khiến nó ăn không tiêu.
Mà ở phía bên kia, Lê Khiếu Long cầm kiếm đứng, thân thể không còn thẳng tắp như trước, trên trán đổ đầy mồ hôi, hơi thở hỗn loạn. Mặc dù chiếm cứ ưu thế, nhưng việc chiến đấu lâu như vậy là không dễ dàng gì. Cũng may là hắn từng trải qua việc cường hóa thân thể, nếu không hắn chưa chắc đã trụ được đến giờ. Hiện tại, luyện tập cũng kha khá, người cũng mệt, nên kết thúc thôi.
"Súc sinh, nhận lấy cái chểt!" Lê Khiếu Long hét to một tiếng, hơi vận chuyển linh lực, kích phát pháp kiếm. Thanh kiếm trong tay lập tức biến thành màu vàng kim, trông rất sắc bén. Hắn cầm lấy thanh kiếm, xông về phía Hắc Miêu đang đứng loạng choạng.
Mà ở phía bên kia, Hắc Miêu đã thấy đòn t·ấn c·ông của đối thủ biến hóa, đồng thời thanh kiếm vừa rồi chỉ gãi ngứa cho nó nay lại khiến nó cảm nhận được nguy hiểm. Dù vậy, nó vẫn không có biến hóa gì, chỉ gầm nhẹ một tiếng, thay đổi dáng đứng, sau đó há mồm đứng yên bất động.
Thấy biểu hiện này của nó, Lê Khiếu Long thầm cảnh giác hơn. Dù không biết đòn t·ấn c·ông lần này của con súc sinh kia là gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Phong Đạn trong bảng giới thiệu của hệ thống.
Thực ra khi gặp được con Hắc Miêu này, bảng hệ thống đã xuất hiện.
[ Hắc Miêu, yêu thú hệ nhanh nhẹn
Yêu Sĩ cấp 8.
Kỹ Năng: Vồ, Cắn Xé, Cào, Phong Đạn.
Giới thiệu: Chỉ là một con tiểu yêu thú, không có gì đáng nói]
Đồng thời hệ thống cũng ban bố cho hắn một nhiệm vụ.
[Hệ Thống: Đinh! Chúc mừng ký chủ, ký chủ nhận được nhiệm vụ ngẫu nhiên, Trận Chiến Đầu Tiên.
Giới thiệu: Là tu sĩ, không chỉ tu vi cao mà vũ kỹ và kinh nghiệm chiến đấu cũng phải cao. Nhiệm vụ của ký chủ là thành công g·iết c·hết Hắc Miêu, phần thường: Cửu Bộ, vé vòng quay bảo vật x1, linh thạch x5]
Dựa theo lời giới thiệu của hệ thống thì nó chỉ là tiểu yêu, không có gì đáng nói. Nhưng thực tế lại khiến cho hắn ăn không ít khổ sở. Nên lần này, thấy nó thay đổi chiêu thức, hắn cũng trở nên cảnh giác, đừng để lật thuyền trong mương. Nhưng cũng không thể vì e ngại đòn t·ấn c·ông này của nó mà hắn dừng lại được, vẫn cầm kiếm xông đến gần.
Mắt thấy hai bên sắp sửa lại đụng vào nhau, đúng lúc này, bên trong khoang miệng đỏ hỏn đầy răng sắc nhọn của Hắc Miêu đột ngột xuất hiện một quả cầu nhỏ màu trắng nhạt, đang xoay tròn.
Chứng kiến thấy thứ này, Lê Khiếu Long liền biết, đây chính là Phong Đạn. Thân ảnh cũng bắt đầu thay đổi, không còn di chuyển theo đường thẳng nữa, mà đạp lấy Thất Tinh Bộ, lúc trái lúc phải một cách nhuần nhuyễn. Đồng thời, tay cũng nắm chặt pháp kiếm, chuẩn bị sẵn sàng để chém đầu nó. Tuy nhiên, dù bóng dáng của Lê Khiếu Long có thay đổi như thế nào, Hắc Miêu vẫn đứng yên tại chỗ, mồm há về phía này, tiếp tục tích tụ phong đạn.
Thấy thế, Lê Khiếu Long biết, không thể để cho nó tiếp tục tích tụ thêm nữa, lập tức xông đến trước mặt nó.
Ngay khi hai bên vừa chạm mặt, Lê Khiếu Long vung kiếm, chuẩn b·ị c·hém vào đầu Hắc Miêu, thì viên cầu nhỏ màu trắng nhạt bên trong miệng của nó cũng bay ra ngoài, lao thẳng về phía trước, xuyên qua người của Lê Khiếu Long, khiến nó nó tan biến.
Nhìn thấy chiêu thức do bản thân phóng ra đã đánh tan kẻ địch, vốn Hắc Miêu định gầm nhẹ một tiếng để thị uy. Nhưng không ngờ, bên trái đột nhiên xuất hiện bóng dáng của kẻ địch, nhìn thấy kẻ này xoay người chém dọc một kiếm. sau đó tầm nhìn của nó bị xáo trộn, bất chợt nhìn thấy thân thể không đầu của nó đổ sập xuống đất, rồi đen kịt.
Vốn Lê Khiếu Long đã đề phòng chiêu này của nó rồi, thì làm sao có chuyện nó có thể đánh trúng hắn dễ dàng như vậy được chứ. Mặc dù không muốn cho nó thêm thời gian để tích tụ phong đạn, nhưng hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó. Đồng thời cũng đoán ra được thời điểm ra tay của Hắc Miêu, nên khi vừa có dấu hiệu, hắn đã dùng thân pháp lách người qua bên trái, chỉ để lại một đạo tàn ảnh trước mặt của nó.
Cho nên thứ vừa bị phong đạn bắn trúng chỉ là tàn ảnh, còn hắn đã xuất hiện ở bên trái Hắc Miêu. Dưới sực sắc bén của pháp kiếm khi kích hoạt, cộng thêm Thất Tinh Kiếm pháp, hắn dễ dàng chém ngang đầu của Hắc Miêu.