Chương 29: Chơi Ngu Là Giỏi
Việc Lê Khiếu Long quyết định tiết lộ tu vi thực sự đã mang đến sự kinh ngạc cho các bậc trưởng bối trong Lê gia.
Phải một lúc lâu sau, như muốn chắc chắn hơn, Lê Phá Thiên mới cầm lấy tay của Lê Khiếu Long, bắt đầu dùng linh lực để thăm dò, nhưng sau đó lại nghi hoặc hỏi một câu: "Sao ta chỉ thăm dò được tu của con ở luyện khí tầng 4?"
Lê Khiếu Long cười cười; "Bí mật của con đấy!" Sau đó, hơi thoáng thu hồi liễm thần thuật.
Lê Phá Thiên lập tức cảm nhận được sự mạnh mẽ của linh lực ở bên trong, liền tỏ ra kinh ngạc: "Mạnh mẽ! Rất mạnh mẽ! Không ngờ căn cơ của con lại vững thế này!"
Nãi nãi Chu Mộng Vân nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi: "Đã có ai ngoài con biết được bí mật này chưa?"
Thấy Lê Khiếu Long lắc lắc đầu, liền nói tiếp: "Thế thì không cần nói cho chúng ta, cũng đừng bao giờ nói cho ai biết!"
Những người còn lại cũng trịnh trọng gật gật đầu. Bọn họ đều hiểu mức độ nghiêm trọng trong chuyện này. Phải biết, Lê Khiếu Long chỉ vừa mới trọng tố kinh mạch thành công cách đây hơn một tuần, thế mà hiện tại đã đột phá luyện khí tầng 8. Chuyện này... Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì dù có kề dao vào cổ bọn họ cũng không chịu gật đầu.
Mặc dù trong chuyện này có một phần là do tu vi trước đó của Lê Khiếu Long đã đạt đến luyện khí tầng thứ 7. Nhưng nào có ai chỉ trong vòng một tuần lại khôi phục tu vi từ tầng thứ 2 đến tầng thứ 7, sau đó còn thành công đột phá lên tầng 8.
Cho nên đây là một bí mật khổng lồ, đồng thời hậu quả khi nó bị tiết lộ ra ngoài sẽ không hề đơn giản. Tối thiểu, toàn bộ Thạch Thành có thể sẽ bị huyết tẩy vì bị liên lụy. Đương nhiên khi đó Lê gia sẽ không còn nữa rồi.
Đồng thời, mấy người cũng ăn ý, đều không muốn biết thứ này. Bởi vì không ai trong bọn họ dám chắc bản thân có thể giữ kín được bí mật. Cho nên không biết thì tốt hơn.
...
Sau một hồi trầm mặc, Lê Phá Thiên đẩy túi đựng cường thể dươc đến trước mặt Lê Khiếu Long rồi nói: "Ta biết con có... Thứ đó, cũng biết tu vi của con đã tấn thăng lên luyện khí tầng thứ 8, nhưng thứ này ngay cả trúc cơ cũng có tác dụng, thì con nên dùng đi, sẽ có lợi cho con đó."
Thấy mọi người đều ăn ý mà không hỏi và nhắc đến bí mật của bản thân, Lê Khiếu Long thoáng an tâm. Ngoài việc bí mật của hắn cực kỳ khó tin và khó tưởng tưởng cùng khó chấp nhận với người của thế giới này ra, thì điều hắn sợ nhất là phụ thân, mẫu thân với hai vị thúc thúc sẽ quấn lấy, muốn hỏi han cho rõ bí mật này là gì. Không hẳn là vì bọn họ muốn biết bí mật, hay muốn chiếm lấy bí mật của hắn, mà là vì muốn kiểm tra giúp hắn xem liệu thứ đó có nguy hiểm hay không. Đây cũng là điều thường thấy của các bậc trưởng bối lo cho hài tử.
Nhưng không ngờ, hắn lại đánh giá thấp năng lực chịu đựng cùng mức độ phổ biến của khái niệm bí mật ở thế giới này. Những người này không chỉ không muốn biết bí mật là gì mà còn căn dặn hắn phải cẩn thận, đừng tiết lộ cho ai khác.
Nhìn lấy túi đựng mấy bình cường thể dịch trước mặt, Lê Khiếu Long liền đẩy về, sau đó nói: "Thứ này con cũng có, hơn nữa chất lượng còn tốt hơn thứ này gấp trăm lần, giới hạn sử dụng cũng cao, chừng 20 bình, đồng thời hiệu quả còn tốt hơn."
Vừa mới nói ra, Lê Khiếu Long liền hối hận không thôi. Vốn dĩ chỉ cần tiết lộ thực lực là đã đủ, còn mấy thứ này cứ nhận lấy, sau đó thích làm gì đều được, hoặc vứt xó trong túi đồ cũng chẳng sao. Nhưng khi hắn nói ra, mấy thứ này hắn cũng có, liền khiến cho mấy người không khỏi lo lắng.
Bởi vì không có thứ gì tự dưng mà có, mấy thứ như tài nguyên tu luyện này, nếu có, không phải gặp kỳ ngộ thì chính là có người cho. Mà một năm này, Lê Khiếu Long bị đứt đoạn kinh mạch, chỉ có thể ở trong nhà, lấy đâu ra kỳ ngộ. Cho nên, chỉ còn lại trường hợp là có người đưa cho hắn.
Mà trên đời này làm gì có thứ gọi là miễn phí, đối phương cho hắn đan dược, vậy hắn chắc chắn sẽ phải trả cái giá gì đó. Vì thế...
"Long nhi, nếu con có gì khó xử, hoặc gặp khó khăn, phải nói ngay cho chúng ta biết. Con có nhớ gia quy của Lê gia không? Lê gia dù c·hết cũng không bao giờ làm tay sai cho kẻ khác. Con hiểu chứ?" Giọng nói của Lê Phá Thiên trở nên nghiêm nghị hơn, đồng thời trên mặt cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.
Mà nãi nãi, mẫu thân hắn đều như vậy, đều có chút đứng ngồi không yên, đưa mắt nhìn về phía này với hi vọng hắn sẽ nói ra gì đó để còn biết đường mà xử lý.
Lê Khiếu Long biết bản thân lỡ lời, khiến cho mọi người suy nghĩ nhiều, đâm ra lo lắng. Nhưng hiện tại, nếu không giải quyết mối nghi hoặc này, hắn không thể nào rời khỏi, đồng thời cũng không thể xin phép rời nhà đi lịch luyện được. Cho nên... Không còn cách nào khác, Lê Khiếu Long lại phải tiết lộ thêm một chút.
Hơi cười cười: "Mọi người đừng lo, con biết mọi người đang nghĩ cái gì. Nhưng những thứ này không phải do người khác cho con đâu. Mấy cái này đều của con hết đó..."
Nhưng những người khác không ai chịu tin, đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc: "Con không tin tưởng chúng ta sao! Mấy cái này đâu phải là thứ bình thường, đồng thời đoạn thời gian này con chỉ ở nhà, lấy đâu ra để thành của con..."
Lê Khiếu Long cười khổ, đúng là tự vác đá đập chân: "Thứ này thực sự của con tạo ra. Phụ thân, mẫu thân, nãi nãi, nhị thúc, không phải lần trước con xin tiền để đi mua dược liệu hay sao!" Thấy mọi người vẫn thế, hắn tiếp tục nói : "Được rồi! Nếu mọi người không tin, vậy mọi người cứ chuẩn bị nguyên liệu dựa theo đan phương lần trước. Con sẽ biến nó thành dược dịch cho mọi người. Còn sao con có thể làm được thì đó là bí mật của con, tạm thời con chưa thể nói được! Đồng thời, thứ này chỉ được dùng trong nội bộ, chỉ có nãi nãi, phụ thân, mẫu thân và nhị vị thúc thúc được dùng, còn những người khác, không thể!"
Nghe hắn nói chắc chắn như vậy, mọi người có chút bán tín bán nghi, nhưng cũng không thể hỏi han được thêm gì, đành phải tạm tin. Lê Phá Thiên lên tiếng chấm dứt cuộc tra hỏi: "Được rồi, nếu con đã nói như vậy, thế thì chúng ta tạm tin con. Hiện tại con về đi, tý nữa nhị thúc con sẽ cho người mang nguyên liệu đến cho con. Nhưng mà con phải nhớ, người Lê gia không bao giờ luồn cúi, không được nghe theo sai bảo của kẻ khác, không được vì lợi ích mà bắt tay với kẻ địch!"
"Vâng, phụ thân, con xin ghi nhớ trong lòng!"
Nói xong hắn liền hành lễ với mấy người còn lại, sau đó rời đi.
...
Chờ cho hắn rời đi, Lê Phá Thiên mới lên tiếng: "Mẫu thân, Tố Tố, nhị đệ, tam đệ, mọi người thấy lời Khiếu Long nói như thế nào?"
Nghe nhi tử hỏi, Chu Mộng Vân lên tiếng; "Còn thế nào được nữa. Nếu nó đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện gì khó nói. Tuy nhiên, nếu Long nhi thực sự có năng lực làm chuyện đó mà không dựa vào kẻ khác, vậy thì thực sự đáng mừng, cũng là phúc của Lê gia."
"Đồng thời, bất kể là trường hợp nào, sau hôm nay không được phép nhắc lại. Còn những thứ mà nó đưa, mấy đứa chỉ nên tự sử dụng, không được cho người khác. Còn việc phải xử lý thế nào thì còn cần chờ phụ thân các ngươi xuất quan rồi tính tiếp."
"Vâng, mẫu thân!" Cả bốn người liền gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì họ đều hiểu bí mật này nguy hiểm thế nào.