Chương 16: Mặc Vấn Kiếm
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào viên trúc cơ đan, Tiểu Thanh ở bên cạnh vội vàng lên tiếng giới thiệu:
"Công tử, đây là trúc cơ đan, có nó công tử gần như nắm chắc việc đột phá trúc cơ. Đây là trấn điếm chi bảo của thương hội, mỗi lần chỉ có một viên, nếu có người mua thì phải một hai tháng sau mới có viên mới được chuyển từ tổng bộ đến."
Lê Khiếu Long cảm thấy như vậy rất có lý, thứ này là mặt hàng hiếm có, ai ai cũng cần, nhưng không phải ai cũng mua được. Ở trong Thạch Thành số lượng người có thể mua được nó chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, ngoài tứ gia ra cũng chỉ còn lại phủ thành chủ. Còn mấy gia tộc khác và một vài dong binh đoàn nhỏ mà muốn mua được thứ này thì không thể không thắt lưng buộc bụng chục năm, mà nó chỉ gia tăng 25% tỉ lệ, chưa chắc đã thành công. Cho nên một năm có thể bán được một viên đã là tốt lắm rồi. Vì thế việc Xuyên Việt Thương hội chỉ đặt ở đây một viên là rất hợp lý. Thứ này nên đưa đến những nơi cần, còn những nơi như này, chỉ cần bỏ một viên trấn trụ danh tiếng là đủ.
Không quan tâm đến thứ này nữa, Lê Khiếu Long chuyển sang loại đan dược khác, đây là thứ mà hắn đang muốn luyện chế, Tụ linh đan.
Theo ghi chép bên ngoài thì hai viên đan dược này lần lượt là Tụ linh đan trung phẩm và hạ phẩm, bên trong đều chứa đan độc, mỗi tháng chỉ nên dùng 1 viên hạ phẩm, còn dùng trung phẩm thì chỉ cần 20 ngày.
Còn theo giới thiệu của hệ thống thì cả hai viên đan dược này đều là hạ phẩm, đồng thời còn cho ra lượng đan độc chính xác bên trong nó, một viên là 48% viên kia là 37%.
Lê Khiếu Long cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, bởi vì việc đánh giá đan dược của người ta là người làm, nhầm lẫn chút xíu là chuyện thường, còn của hắn là hệ thống, hệ thống thì sao sai được.
Còn giá cả, 10 kim tệ cho một viên tụ linh đan hạ phẩm và trung phẩm giá 20 kim tệ. Có thể nói là rất tốn kém.
Kế đó là một loạt những dan dược khác như ngưng khí đan, cố thể đan, bồi bổ đan... Cũng có các loại đan dược và thuốc trị thương như ở dược diếm của Lê Gia, nhưng giá cao hơn, đương nhiên hiệu quả cũng sẽ tốt hơn. Dù vậy hắn cũng không để ý nhiều đến chúng, vì mấy thứ này không có tác dụng nhiều với hắn.
Chuyển qua khu vực linh thảo, hắn được chứng kiến một loạt linh thảo được chia theo từng ô, từng kệ trên quầy hàng. Nhưng sau khi đi qua một loạt hắn phát hiện ra, bên trên chỉ toàn những loại linh thảo cấp 1 hoặc là linh thảo bình thường và các loại phụ dược, chứ thứ mà hắn cần là Tụ linh quả lại không hề có. Điều này khiến cho hắn không khỏi thất vọng, vốn định qua đây tìm hiểu sau đó thử mua một vài thứ nhưng giờ xem ra kế hoạch đã đổ vỡ.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Lê Khiếu Long, Tiểu Thanh vội vàng dò hỏi; "Không biết công tử đang muốn tìm thứ gì? Tiểu nữ có thể tìm giúp công tử"
"Trước giờ nghe ta đã xem qua nhiều linh thảo cấp 1 rồi, nay muốn mở mang kiến thức xem bộ dạng của linh thảo cấp 2 nó như thế nào, mà hiện tại xem ra chỗ các ngươi cũng không có." Nói rồi, hắn thoáng thở dài.
Tiểu Thanh nghe hắn nói như vậy hơi thoáng bật cười: "Công tử, không phải chỗ chúng tôi không có, mà là do bình thường các loại linh thảo cấp 2 cũng không được nhiều người hỏi mua, nên quản sự quyết định cất hết vào trong kho, chừa chỗ lại để trưng bày các loại linh thảo khác. Nếu công tử muốn xem, vậy để tiểu nữ lấy danh sách cho ngài, ngài chỉ cần xem qua, sau đó thích loại gì, nói với tiểu nữ, tiểu nữ sẽ vào kho lấy ra cho ngài."
Lê Khiếu Long nghe vậy thì hơi sững sờ, không ngờ còn có chuyện như vậy, đúng là hắn quá nông cạn, liền vội vàng đồng ý.
Tiểu Thanh liền đi đến bên cạnh một quầy hàng, lấy một cuốn sách sau đó lễ phép đưa cho hắn.
Hắn lập tức lật ra nhìn, bên trong là danh sách một loạt linh thảo, hắn bỏ qua đống cấp 1 mà đến ngay phần linh thảo cấp 2.
Địa Hoàng căn, Ngư tinh thảo, Bản lam căn, Bạch tiền,....một loạt phụ dược, mà không hề có thứ hắn cần là Tụ linh quả. Xem ra chỗ này không có bán, hoặc có cũng chỉ là thu mua.
Cũng đúng, nơi khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra luyện đan sư cấp 2 mà dùng mấy thứ này, có chăng cũng sẽ là đan sư của thương hội bọn họ, nên không cần thiết phải bán ra.
Sau khi xem qua danh sách một lượt, Lê Khiếu Long lựa ra một vài nguyên liệu phụ mà hắn cần mua, đương nhiên có thêm thắt một vài thứ cho nó trở nên rối rắm một tý, sau đó đưa cho Tiểu Thanh, bảo nàng ta đi chuẩn bị, còn bản thân đi dạo lên tầng ba để mở mang kiến thức về v·ũ k·hí.
Chừng một nén nhang sau, Tiểu Thanh tiễn Lê Khiếu Long ra khỏi Xuyên Việt Thương hội, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười.
Chuyến đi này của Lê Khiếu Long đã tiêu tốn hết gần 5 kim tệ, đổi lại là hai phần phụ dược cho tụ linh đan. Không thể không nói, luyện dược là thứ cực kỳ tốn kém, tuy nhiên nhìn giá cả đan dược bán ra, hắn liền cảm thấy bình thường. Đồng thời vừa nãy hắn cũng đã nhìn thấy thứ còn đắt hơn.
Trên tầng ba của Xuyên Việt Thương hội, trưng bày rất nhiều v·ũ k·hí, tuy nhiên đại đa số đều rèn từ tinh thiết, còn lại là một ít pháp khí và chỉ có một món linh khí duy nhất. Dù vậy giá cả của chúng cũng cao dọa người, một món v·ũ k·hí rèn từ tinh thiết có giá 10 đến 20 kim tệ, pháp khí thì từ 100 đến 200 tùy theo hình dạng và chức năng. Còn linh khí, khỏi phải nói, thứ duy nhất và là trấn điếm chi bảo của Xuyên Việt Thương hội, nó là một thanh kiếm tên Mặc Vấn do đại sư Mặc Uyên, luyện khí sư cấp 3 luyện chế, được bỏ trong lồng pha lê, cắm trên bệ, đặt giữa tầng ba.
Chỉ là một thanh kiếm linh khí hoàng cấp hạ phẩm, nhưng giá được ghi bên ngoài của nó lại là 1000 kim tệ, đúng là cái giá trên trời.
Ban đầu hắn cũng không hiểu rõ về việc phân chia pháp khí và linh khí lắm, nhưng sau một hồi dò la từ bách khoa toàn thư, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Binh khí ở Thiên Việt đại lục được chia làm hai loại chính là phàm phẩm và linh khí. Phảm phẩm, đương nhiên không cần nói nhiều, là những v·ũ k·hí rèn từ nguyên liệu bình thường, không thể chứa đựng linh khí thì gọi là phàm phẩm. Còn linh khí, là các v·ũ k·hí có thể chứa đựng linh lực, được chia làm bốn cấp theo thứ tự từ cao đến thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi một cấp lại chia làm tam phẩm, thượng, trung, hạ.
Còn về pháp khí, đây là một loại v·ũ k·hí nằm giữa phàm phẩm và linh khí, dù nó vẫn chứa đựng được linh khí, nhưng lại có giới hạn số lần sử dụng. Sau một thời gian sử dụng, thứ này sẽ tiêu hao hết linh khí, khi đó cần phải tiêu một ít kim tệ rồi đưa đến các luyện khí sư để bổ sung thêm là được, cho nên sử dụng thứ này tương đối phiền phức. Tuy nhiên, vì giá cả rẻ hơn linh khí, lại có tác dụng gần giống với linh khí, nên phù hợp với đại đa số tu luyện giả luyện khí kỳ. Dù nó có hạn chế về số lần sử dụng, nhưng khi ở trong Xuyên Việt Thương hội, hắn chứng kiến rất nhiều người cứ đứng phía trước một vài pháp khí rồi đắn đo qua lại là đủ hiểu sức hấp dẫn của nó. Không cần có thể sử dụng bình thường, chỉ cần dùng vào những lúc nguy hiểm là đủ.
Mặc dù thứ này rất hấp dẫn với các tu luyện giả, nhưng đối với Lê Khiếu Long, người đã từng nhìn thấy v·ũ k·hí siêu việt thần cấp trong cửa hàng thần bí thì không là gì. Nói mới nhớ, từ hôm qua đến giờ hắn chưa kiểm tra cửa hàng giảm giá, vội vàng mở ra xem, nhưng lần nữa hắn phải thất vọng, không phải vì giá quá cao, thực ra là thế thật, mà là vì hiện tại số điểm công đức của hắn là 0.