Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Làm Công Cho Thiên Đạo

Chương 13: Xin Tiền




Chương 13: Xin Tiền

Vừa mới ngồi xuống ghế, nãi nãi của hắn đã lập tức gắp đồ ăn cho hắn:

"Đây đây, Long nhi thử thứ này đi. Đây là món mà nãi nãi đã cho người nấu để tẩm bổ cho con đấy. Con đang trong giai đoạn hồi sức cần phải tẩm bổ nhiều hơn nữa."

Nhìn nãi nãi, mái tóc đã lấm tấm bạc, da dẻ bắt đầu có đôi ba vết nhăn, khóe mắt hắn có hơi đỏ. Mặc dù hắn chỉ là linh hồn xuyên việt qua đây, nhưng hiện giờ hắn đã thực sự xem chỗ này là nhà mới của mình và bọn họ là thân nhân.

"Hài tử, nhìn gì nữa, mau ăn đi, để nguội lại không ngon!"

Lê Khiếu Long ngoan ngoãn cúi đầu ăn đồ ăn, nhưng chưa kịp ăn hết thì trong bát lại có thêm món mới. Ngẩng đầu thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn không thể không nói:

"Nãi nãi, mẫu thân, phụ thân, các ngươi mau ăn đi, nhìn con làm gì! Cũng đừng chăm chăm gắp cho con như vậy! Con đã hồi phục lại kinh mạch nên hiện giờ thân thể đã mạnh mẽ hơn trước rồi, không còn yếu đuối đâu, mọi người không cần phải lo!"

Ba người nghe hắn nói như vậy liền bắt đầu ăn. Cả nhà cứ thế cùng nhau ăn bữa sáng trong hạnh phúc

...

Một lúc sau, dưới sự chăm sóc của nãi nãi, Lê Khiếu Long đã ăn sáng xong xuôi, bắt đầu ngồi uống trà. Lúc này hắn mới nhớ mục đích khi đến đây của bản thân, ngoài vấn an nãi nãi ra hắn còn cần xin phụ thân ít tiền để mua linh dược.

Không còn cách nào, hắn chỉ xuyên không qua đây, là linh hồn, trên người không có xíu tiền nào cả. Với lại nếu cả người xuyên qua, tình cảnh chưa chắc đã tốt hơn bây giờ.



Lúc này cả gia tài của hắn chỉ có 6 kim tệ, đây là tiền tiêu vặt cả năm nay của hắn. Vì bị đứt kinh mạch nên hắn ít ra ngoài, cũng chẳng tiêu gì, nên mới còn nhiều như vậy. Theo như trí nhớ thì 1 kim tệ này có thể đổi được 100 ngân tệ, 1 ngân tệ lại đổi được 100 đồng tệ. Với lại số tiền này mà cho người thường dùng chắc cũng sẽ ấm no năm sáu năm. Nhưng hắn là tu chân giả, số tiền đó sẽ chẳng là gì cả.

"Phụ thân, người cho con xin ít tiền, ta cần mua linh thảo tẩm bổ thân thể!" Lên tiếng xin.

Lê Phá Thiên nghe hài tử mình nói như thế, quan tâm hỏi; "Hử! Tẩm bổ? Sao lại tự mua, để phụ thân cho người chuẩn bị!"

"Phụ thân! Không cần thế đâu! Mấy dược phương của gia tộc ta không có tác dụng với con. Thứ này là dược phương mới con vừa đọc được trong thư tịch."

Lê Phá Thiên vẫn không yên tâm: "Dược phương đó có ổn không? Ghi ra ta xem thử, tiện thể ta cũng cho người đến dược khố của chúng ta xem, có thì lấy không có thì đi mua."

Nãi nãi hắn ở bên cạnh cũng khuyên:

"Đúng đấy Long nhi. Ngươi cần gì cứ nói cho phụ thân ngươi một tiếng."

Mẫu thân hắn cũng nhìn hắn gật đầu, ý bảo hắn nên làm như vậy.

Thấy ba người đều nhìn chằm chằm mình, Lê Khiếu Long liển sai nha hoàn lấy giấy bút ra. Sau đó viết ra một đống thứ nào là Địa Hoàng Căn, Hoài Sơn Quả, Hương Phụ, Sa Nhân Căn,... Rồi đưa lại cho phụ thân hắn.

Lê Phá Thiên tiếp nhận tờ nguyên liệu do nhi tử của hắn viết ra, thoáng cau mày, bởi vì hắn không hiểu nhiều về dược phương này, nhưng vẫn cất vào trong tay áo. Hắn quyết định, lát nữa sẽ đi tìm nhị đệ cùng tam đệ để bàn bạc một chút, quan sát lại cho kỹ lưỡng, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tiếp đó lại lôi ra một túi tiền nhỏ đưa cho Lê Khiếu Long.



"Trong này có 10 kim tệ, con cầm đi! Cần thứ gì thì cứ mua! Còn mấy nguyên liệu này ta sẽ thu thập giúp con."

"Tạ phụ thân!" Lê Khiếu Long vừa nói tạ ơn vừa đưa tay lấy túi tiền thì đột nhiên nghe thấy tiếng mắng của nãi nãi hắn, Chu Mộng Vân.

"Phá Thiên, sao lại chỉ đưa cho Long nhi có 10 kim tệ! Nhiêu đó sao mà đủ được! Con có biết linh thảo đắt lắm không?"

Thấy nãi nãi hắn tức giận, phụ thân hắn vội vàng lên tiếng giải thích:

"Mẫu thân, ngài cũng biết tình hình hiện nay của Lê Gia rồi đấy! Đoạn thời gian gần đây Lê Gia chi nhiều thu ít. Sắp tới có thể sẽ còn gặp nhiều khó khăn nữa nên không thể không thắt lưng buộc bụng."

Thấy phụ thân mình nói như vậy, Lê Khiếu Long cũng biết đoạn thời gian trước vì để mua viên đan dược gì đó cho bản thân, Lê Gia chắc chắn đã tốn rất nhiều tiền tài, mà tình thế hiện tại của hai nhà Lê, Chu đang ở thế yếu, nên đoạn thời gian tới sẽ cực kỳ khó khăn.

Nghĩ đến điều này, Lê Khiếu Long càng nóng lòng muốn tăng lên cảnh giới. Hắn cần có cảnh giới đủ cao để ứng phó với tình huống sắp sửa xảy ra.

Thấy nãi nãi như đang muốn bảo phụ thân phải đưa thêm kim tệ cho mình, Lê Khiếu Long vội vàng lên tiếng:

"Nãi nãi, không cần đâu, nhiêu đây cũng đủ cho hài nhi dùng rồi. Với lại con cũng có muốn mua linh thảo đâu, còn có phụ thân thu thập giúp rồi mà."



Sau đó lại nói với Lê Phá Thiên: "Phụ thân, hài nhi cũng hiểu vì chuyện của ta mà đã khiến toàn bộ Lê Gia phải liên lụy. Ngài cứ coi như số tiền này là do ta mượn, ít bữa nữa ta sẽ hoàn trả lại cho ngài."

"Không cần, đây là tiền riêng của ta, không phải của gia tộc, con không cần phải trả đâu!"

"Gì mà gia tộc, nhà chúng ta có mỗi ba người, con dùng tiền để tẩm bổ cho Long nhi mà hai tên kia dám nói gì thì cứ đến bảo với lão thân, lão thân đích thân xử lý bọn hắn."

Lê Phá Thiên cười khổ không thôi, nhưng không dám cãi lời.

Trong lòng Lê Khiếu Long cực kỳ ấm áp, đây mới là gia đình chứ, đâu phải giống như mấy bộ tiểu thuyết trên mạng kia, gia tộc gì mà chia năm xẻ bảy, đấu đá lẫn nhau, đúng là không thể tin được.

Nhưng hắn nào biết, nguyên nhân của chuyện này là do gia tộc của hắn chỉ có quá ít người, đến đời phụ thân hắn có mỗi ba huynh đệ, còn phía trước đều là độc nhất, nếu như vậy mà còn đấu đá lẫn nhau nữa thì chắc Lê gia không thể nào tồn tại trong Thạch Thành mất.

"Nãi nãi, ngài đừng trách phụ thân con! Con chỉ định đi dạo xem thôi, chưa có ý định mua đâu! Nếu thực sự cần con sẽ đến xin thêm!"

"Được rồi! Nếu con đã nói vậy thì thôi! Nhưng nhớ, có cần thì phải nói cho nãi nãi nghe đấy nhé! Để nãi nãi xem ai dám không cho, nãi nãi sẽ xử người đó giúp con!"

...

Sau một hồi trò chuyện, Lê Khiếu Long mới đứng dậy xin phép rời đi. Hắn cần đến phường thị để thăm dò giá cả, rồi mới lên kế hoạch cho sau này.

Đồng thời, lúc nãy ghi linh dược cho phụ thân, hắn cũng không ghi Tụ Linh Quả vào. Bởi vì trong mỗi đan phương thứ quan trọng nhất đương nhiên là nguyên liệu chính, có thứ này, người ngoài nhìn vào liền biết nó luyện cái gì.

Hắn làm như thế không phải vì không muốn phụ thân hắn biết đan phương này, mà là để cho Lê Gia thu mua như vậy sẽ rất nguy hiểm. Lỡ như đan phương này tiết lộ ra ngoài, thì sẽ rất nguy hiểm. Đạo lý Thất phu vô tội, hoài bích có tội, hắn vẫn hiểu.

Đồng thời, hắn cũng không chắc liệu ở Thạch Thành có tồn tại tụ linh quả không nữa. Bởi vì đây là nguyên liệu cấp trúc cơ, nên không thể loại bỏ khả năng chỗ khỉ ho cò gáy này không có. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn không ghi nó ra, mua không được mà còn gặp nguy hiểm thì thực sự không còn gì để nói.

Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, dù sao có hệ thống ở trong tay, ngoài này không mua được thì hắn kiếm điểm công đức rồi đổi. Hắn cũng đã xem qua giá cả trong cửa hàng, mỗi một viên tụ linh đan tốn 10 điểm công đức, nhưng tụ linh quả lại chỉ tốn 1 điểm công đức, cho nên, không mua được thì đổi.