Chương 21 không phải ngươi thích ta a?
Chương 21không phải ngươi thích ta a?
Cao Tùng rời đi trong phòng chỉ còn Hồ Nam và Vương Linh Nhi nàng cũng không tiếp tục mà tìm một chỗ ngồi xuống nũng nịu nói:
" Công tử nô tỳ gắp thức ăn cho ngài a"
"Linh Nhi tỷ đừng làm rộn"
Hồ Nam sởn cả gai ốc.
Vương Linh Nhi hừ lạnh khôi phục bình thường vẻ lạnh lùng:
" Ta làm rộn sao? Ta cũng không có động tay động chân a"
Hồ Nam cười khang hai tiếng:
" Chỉ là diễn kịch a"
Vương Linh Nhi như cười như không nhìn hắn:
" Ồ vậy sao? Vậy ngươi cho ta biết làm vậy có lợi ích gì?"
" Ha ha, không nói cái này, không nói cái này"
Hồ Nam cười haha nhằm đánh lạc hướng sự chú ý.
Lúc này Vương Linh Nhi vẻ mặt nghiêm túc:
" Ta hỏi thật, tốt sờ không"
"Cái này.. cái này..."
Nàng đập bàn quát :
" Nói"
" Tốt, tốt, rất tốt sờ"
Hồ Nam sợ, hắn thật sợ cái bà nương này nổi giận, trong kiếm vệ cũng chỉ có mình nàng là không cho hắn vị thiếu chủ này mặt mũi, nàng thật là đánh người a.
Nhưng ngoài dự liệu của Hồ Nam nàng lại không nói thêm lời nào mà rất tự nhiên cầm lấy đũa của hắn gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, lấy ly của hắn rót một ly rượu uống một hơi cạn sạch, gò má hơi hồng.
Hồ Nam nhìn nàng cả quá trình không một động tác thừa, hắn tay chống lên cằm nhìn nàng nói:
" Linh Nhi tỷ, ngươi không thích hợp"
Nàng cũng không dừng lại động tác lại gắp một khối thịt vào trong miệng mơ hồ hỏi:
" Làm sao không thích hợp?"
"Linh Nhi tỷ, đũa này là ta dùng qua"
Hắn chỉ đôi đũa trên tay nàng rồi chỉ cái ly trước mặt nàng:
" Cái ly này ta cũng dùng qua"
Vương Linh Nhi gật đầu đồng ý cũng không nói gì thêm mà yên lặng rót thêm một ly rượu, mặt lại hồng hơn một chút.
Hồ Nam nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
" Linh Nhi tỷ không phải ngươi thích ta a?"
Vương Linh Nhi cảm giác nóng hổi lớn giọng che lấp bối rối:
" Cái gì? Tuổi của ta có thể làm nãi nãi của ngươi đó a"
"Cái kia cái gì, gọi là tình yêu không phân biệt tuổi tác a, "
Hồ Nam nghiêm mặt nói :
" mà lại tỷ cũng đâu thế nào già, da thịt non mềm rất tốt sờ cái chủng loại kia a"
Vương Linh Nhi ngây ngẩn chợt cảm thấy tâm động, đúng a, ta là võ giả a, 100 tuổi với người bình thường mà nói đã là cuối của cuộc đời nhưng ta sợ với mấy lão quái vật chỉ tính là trẻ con a, nàng sờ sờ gò má đang nóng hổi của mình, mà lại. . Mà lại ta trông cũng còn rất trẻ a nếu ta cùng hắn cũng không ai biết ta là cỏ già gặm trâu non a, nghĩ tới đây nàng liếc mắt nhìn Hồ Nam thấy hắn vẻ mặt suy ngẫm nhìn nàng, chợt nhận ra là mình bị sáo lộ nàng thẹn quá thành giận vỗ bàn một cái xuất ra chính mình trường kiếm giận dữ quát:
" Ngươi muốn c·hết"
Hồ Nam nhìn trường kiếm trong tay nàng khác biệt với hắn nàng dùng là trường kiếm cổ điển, thân kiếm dài một thước hai một thước ba, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve loé lên tia sáng sắc bén hắn nuốt bọt giọng nói ngắt quãng:
" Linh Nhi tỷ ta đùa giỡn"
Nàng không nhiều lời chính là một kiếm chém tới Hồ Nam không dám đón đỡ nhảy sáng một bên chiếc bàn tán thành bột phấn .
Hồ Nam mãnh liệt nuốt nước bọt:
" Ực~ " xoay người tông cửa sổ liền chạy, Vương Linh Nhi không chịu buông tha cũng đuổi theo.
Nằm trong đống vỡ vụng " trích nguyệt" kiếm vàng lên một tiếng sâu kín thở dài:
" Aiz, hắn tiện như vậy không biết có thể sống được bao lâu a, ta lại cảm thấy lo cho sự lựa chọn của mình"
. . .
Một bữa ăn không đáng bao nhiêu nhưng vì một câu hỏi của Hồ Nam mà phải bồi thường mấy ngàn linh thạch tổn thất, thật ra với cảnh giới của nàng muốn g·iết Hồ Nam là một kiếm sự tình nàng thật sự muốn đánh hắn căn bản chạy không được đơn giản là nàng chỉ muốn che giấu sự xấu hổ của mình thôi a.
Trên đường lớn Hồ Nam gương mặt bầm tím đi phía trước sau lưng hắn là Vương Linh Nhi vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra đang nhìn đông lại tới nhìn tây, Hồ Nam ho khan một tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh:
" Khục, chính sự cũng nên làm"
Vương Linh Nhi nhìn hắn không nói gì, đang chờ hắn nói.
Hồ Nam nói:
" Linh Nhi tỷ ngươi liên hệ cho kiếm vệ g·iết Cao Dũng đi, đừng làm động tĩnh quá lớn, cũng đừng dùng kiếm"
Vương Linh Nhi gật đầu như cũ không nói gì.
" Cái kia, Linh Nhi tỷ ngươi là giận dỗi sao?"
Hồ Nam thận trọng dò hỏi
"Không có"
Giọng nàng không một tia ba động trả lời.
" Làm sao không nghe tỷ nói chuyện"
" Ta có gì đễ nói với ngươi sao, đối với ngươi ta động thủ là được"
Hồ Nam rụt lại cổ, mặt mũi hắn còn sưng đây thế là hắn xoay chuyển chủ đề hỏi:
" Tỷ bây giờ về nhà ta hay đi đến chỗ Uyển Nhi muội muội?"
Vương Linh Nhi không hiểu hỏi:
" Ta về U Linh cốc không được sao?"
Hồ Nam lắc đầu :
" Không được nếu ngươi đột nhiên biến mất Uyển Nhi muội muội sẽ nghi ngờ"
Vương Linh Nhi ánh mắt loé lên một vệt ưu thương nhưng nhanh chóng biến mất:
" Ngươi đễ ý nàng như vậy a?"
Có gì đó không ổn,Hồ Nam nghiêm mặt
" Linh Nhi tỷ nói gì vậy ta đây chỉ là vì lo lắng cho đại cục"
" Được vậy ta tới chỗ của nàng đi"
" Ừm tỷ một mình đi tới đó ta còn có việc"
" Làm gì?"
Hồ Nam rất bất đắc dĩ giơ lên " trích nguyệt" kiếm nói:
" Ta đi rèn một thanh vỏ kiếm a, cũng không thể cứ cầm như này"
" Ngươi không thu vào túi trữ vật sao"
" Không được a"
" Vì sao?"
"Không sao a, Linh Nhi tỷ ta đi trước "
Cũng không đợi Vương Linh Nhi nói gì hắn đã xoay người bước đi
Nhìn thân ảnh hắn biến mất trong dòng người nàng mím mím môi rồi bước đi về một hướng khác.
. . .
Sau khi tách ra Vương Linh Nhi, Hồ Nam tới một cửa hàng binh khí đây là cửa hàng của Hồ gia, vừa bước vào thì một tên phục vụ nhận ra hắn lập tức lên tiếng chào hỏi:
"Công tử người cần gì sao?"
Hồ Nam giơ giơ lên kiếm trong tay nói:
" Ta cần làm một thanh vỏ kiếm cho nó"
Tên phục vụ kì quái nhìn hắn một cái nhưng cũng không hỏi nhiều chỉ là nói:
" Công tử ngài theo ta đi"
" Không cần ngươi tiếp tục làm việc đi ta tự mình đi là được"
" Vâng"
. . .
Huyền Thiên đại lục v·ũ k·hí không có cấp bậc, có hai điều kiện cơ bản để đánh giá thứ nhất là vật liệu chế tác ra v·ũ k·hí, thứ hai là tay nghề của người thợ, thợ rèn cũng là võ giả chỉ là bọn hắn tu luyện không phải đễ đánh nhau mà là có nhiều kim loại không phải ai cũng có thể chế tác.
Hồ Nam đi tới tầng hầm, nơi đây có hai mươi tên thợ đang miệt mài làm việc tiếng " đương, đương" liên tục vang lên.
Hồ Nam đi tới gần một tên tráng hán tay hắn lập loè huyền khí liên tục đập búa vào một khối huyền thiết bị nung đỏ, hắn tên a ngưu làm người thật thà tay nghề còn rất không tệ, nhà hắn nhiều đời làm thợ rèn ở kinh đô, vì đắc tội một tên công tử ở kinh thành gia đình hắn đều bị mưu hại nhưng hắn may mắn sống sót lưu lạc đến Thanh Dương, hắn chỉ biết rèn nên đã dùng hết vốn liếng mở một lò rèn nhỏ, nhưng thì trường v·ũ k·hí nơi đây cơ bản đều bị tứ đại gia tộc thao túng, bât đắc dĩ hắn chỉ đành xin đi làm công cho tiệm nhỏ này của Hồ gia, thấy tay nghề của hắn không tệ nên Hồ Nam đã nhờ hắn rèn cho mình một thanh kiếm" trích nguyệt" kiếm cũng là hắn rèn.