Chương 15 Vì cái gì?
Thanh Dương thành, Đông Phương gia
" Ta đến tìm Uyển Nhi muội muội"
Hồ Nam đến trước cửa Đông Phương gia chào hỏi hai thị vệ:
" Làm phiền 2 vị đại ca thông báo 1 tiếng"
" Hồ Nam công tử khách khí, làm phiền đợi 1 lát"
2 tên thị về nhận biết Hồ Nam, không dám lãnh đạm lập tức xoay người vào trong gia bẩm báo,
Một lát sau 1 vị phụ nhân tuổi chừng 29-30, dáng người cao gầy, Quách Dung là người của Quách gia sau gả cho Đông Phương Chí cũng là mẹ của Đông Phương Uyển Nhi gặp Hồ Nam nàng cười híp mắt hỏi:
" Hồ Nam sao?rất lâu không thấy ngươi tới chơi a"
Hồ Nam chắp tay chào hỏi:
" A di chào ngài, đã lâu không gặp ngài vẫn xinh đẹp như vậy"
" Ngươi đứa nhỏ này miệng vẫn ngọt như vậy, tìm Uyển Nhi sao?"
Quách Dung nụ cười càng đậm hơn.
Hồ Nam gật đầu:
" Vâng, hôm nay ta có hẹn với nàng đi ra ngoài thành lịch luyện"
Quách Dung cười gật đầu:
" Tốt, còn trẻ mà phấn đấu như vậy là rất tốt, Uyển Nhi a nàng đang ở bên trong cùng với bằng hữu a ngươi trực tiếp vào tìm nàng là được"
" Vâng, đa tạ a di"
Phòng của Đông Phương Uyển Nhi hắn là biết đến dù sao 2 người đã chơi chung từ nhỏ, nữ nhân luôn thích hoa hoa, cỏ cỏ, trên đường đi đến phòng nàng trồng rất nhiều loài hoa cỏ đi theo con đường một lát thì tới 1 căn phòng nhỏ, linh khí nơi đây hơi nồng đậm hơn bên ngoài 1 chút vì được đặt 1 tụ linh trận cấp thấp, mặc dù chỉ là tụ linh trận cấp thấp nhưng cũng phải tiêu tốn hai, ba chục vạn linh thạch để mua sắm sau đó 1 mất chừng ba, bốn ngàn mời trận pháp sư về lắp đặt, đi tới phòng nàng hắn đưa tay rõ nhẹ cửa:
" Uyển Nhi muội muội có đang ở trong không a?"
Sau một lát có tiếng bước chân đến gần "kẽo kẹt~" cửa mở Đông Phương Uyển Nhi đang thở phì phò, hai tay chống nạnh nhìn hắn, Hồ Nam chẳng hiểu cái mô tê gì dẹ dặt hỏi:
" Làm sao vậy Uyển Nhi muội muội? Là có ai chọc muội sao?"
Nàng không trả lời đá hắn một cước xoay người vào trong chỉ đễ lại 1 câu " sắc lang"
Hồ Nam mộng bức, cái quái gì? Ta cũng không có trực tiếp xông vào, ta gõ cửa có được hay không? Làm sao biến thành sắc lang rồi? Hắn gãi gãi đầu rồi cũng theo nàng vào trong, phòng của nữ hài tử a gọn gàng, sạch sẽ lại có nhẹ nhàng mùi thơm hắn hít sâu 1 hơi lẩm bẩm:
" Rất lâu không có bước vào đây, thật hoài niệm"
Nhưng sau 1 lúc hắn ngây ra như phỗng chỉ thấy hai cô gái nhẹ nhàng bước ra, chiều cao không xê xích gì mấy, mặc y phục màu sắc giống nhau là thuần hồng phấn, hắn ánh mắt rơi vào Đông Phương Uyển Nhi, gương mặt thanh thuần, nàng đẹp tựa như 1 đoá thanh liên dịu dàng mà thuần khiết, nàng đang đắt ý nhìn hắn nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lại rơi vào Vương Linh Nhi gương mặt nàng lạnh nhạt, khí chất nàng lạnh lùng, hắn lại nhìn thấp 1 chút, vóc người này, cái độ cao này 'chậc chậc' không phải tiểu cô nương có thể so sánh a, hắn trong lòng chậc lưỡi 2 tiếng cảm thán.
Đông Phương Uyển Nhi phồng má, nàng nhìn theo ánh mắt Hồ Nam nhìn Vương Linh Nhi 1 chút lại cúi đầu nhìn của mình 1 chút lập tức liền bạo nàng tức giận lại đá Hồ Nam một cái thở phì phò:
" Tên hỗn đản, ngươi nhìn đi đâu vậy?"
Hồ Nam đẩy cái chán của nàng mắt vẫn không rời đi nơi nào đó:
" Cũng không phải nhìn của ngươi a, ngươi gấp cái gì?"
Nghe một chút, nghe một chút đây là tiếng người sao? Đông Phương Uyển Nhi bắt lấy cánh tay của hắn mở miệng liền cắn.
Hồ Nam b·ị đ·au hú lên quái dị:
" Ôi chao, ôi chào Uyển Nhi muội muội ngươi là chó sao?"
Nàng cũng không nhả cánh tay hắn ra giọng nói mơ hồ:
" Còn nhìn? ngươi còn nhìn?"
Hỏi hỏi nàng lại gia tăng thêm lực đạo.
" Đau, đau Uyển Nhi muội muội ta không nhìn, ta không nhìn còn không được sao?"
Hắn không thể làm gì hơn là lưu luyến rời đi ánh mắt.
Đông Phương Uyển Nhi lại miết thêm một cái mới thả ra, nàng quẹt quẹt miệng phi phi mấy tiếng giọng ghét bỏ:
" Bẩn c·hết rồi, Hồ Nam bình thường ngươi không tắm rửa sao? Sao khắp người đều là mùi cầm thú a"
Hắn không để ý nàng âm dương quái khí mà chậc chậc lưỡi:
" Uyển Nhi muội muội ngươi ghen a, khắp phòng toàn mùi chua"
Đông Phương Uyển Nhi một mặt ghét bỏ:
" Ta thấy đã mặt của ngươi còn dày hơn hắc hùng hôm trước a"
Hắn không sao cả:
" Da mặt dày không tốt sao? Không da mặt dày làm sao ngươi chịu gả cho ta?"
" Nhìn ngươi dạng chó hình người, nhìn ngươi khắp nơi toả ra mùi cầm thú, có quỷ mới thèm gả cho ngươi"
" Chê a, còn chê a, không biết ai hôm trước còn dựa lên vai ta ngủ rất thơm"
" Lúc đó là ta đang ngủ"
" Vậy sao? Không biết ai lúc trước khóc lóc ỉ oi đòi gả cho ta?"
" Đó còn không phải ta ngây thơ bị ngươi đổi ngon, dỗ ngọt ma xui quỷ khiến mới nói ra mấy lời đó"
"..."
Một bên Vương Linh Nhi nhàn nhã ngồi cạnh cái bàn tay phải nâng má tay trái vuốt nhẹ nhẹ mái tóc,hứng thú bừng bừng nhìn cảnh này, nhưng ngồi giữa chiến trường không tránh khỏi đạn lạt Hồ Nam nhìn vẻ xem trò vui của nàng thì chỉa tầm ngắm về nàng:
" Có tỳ nữ như ngươi sao?"
Vương Linh Nhi ngẩn người chợt nhớ ra là mình còn đang giả dạng người hầu của hắn thế là vội vàng đứng lên cúi đầu xin lỗi.
Hồ Nam không có dễ dàng buông tha cho nàng, hắn tiến tới ngồi trên ghế, vắt chéo chân lạnh nhạt lên tiếng:
" Ta mệt mõi, xoa vai cho ta"
" Vâng"
Lời nói rặng từ kẻ răng vang lên, nàng đặt ngọc thủ trên vai hắn, Hồ Nam chợt cảm giác mát lạnh đặt trên vai hắn nhắm mắt lại hưỡng thụ chân a rung a rung.
"Răn rắt" tiếng xương vang lên bên tai, chân hắn cứng đờ, chán nổi gân xanh muốn phát tác thì giọng nói đầy vẻ quan tâm vang lên:
" Công tử, thoải mái không?"
Hắn giận nghiến răng quay đầu định phát tác thì Vương Linh Nhi lại tăng thêm 1 chút lực thế là hắn ngậm miệng.
Đông Phương Uyển Nhi đem một màn này thì cảm giác như ai lấy một bình đạm hung hăng trên đầu nàng đổ xuống trong lòng thì đau buốt, một cổ vị chua nồng đậm lan khắp phòng, ' xoẹt' trong tay nàng xuất hiện 1 cây ngân thương dài 2 mét, trong lòng mặc niệm' ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ giữ lại những kỉ niệm đẹp trong lòng' ngoài miệng lạnh lùng hỏi:
" Hồ Nam, ngươi có di ngôn hay nguyện vọng gì không? Ta giúp ngươi thực hiện"
Hồ Nam cứng ngắc quay đầu nhìn nàng rồi xuôi theo tay nàng nhìn mũi thương sáng hoắc nuốt nước bọt 1 cái:
" Uyển Nhi muội muội, muội bình tĩnh nghe ta giả thích"
Vương Linh Nhi hài lòng buông tay, nàng cui đầu bả vai run run.
Đông Phương Uyển Nhi giọng nói lạnh băng:
" Ngươi có hai câu trăn trối nói mau đi, đễ không kịp"
Hắn giọng nói run rẩy:
" Cái kia, Uyển Nhi muội muội ta chỉ là đùa giỡn"
Âm thanh lạnh lẽo vàng lên:
" Câu thứ nhất"
Hồ Nam xoay chuyển ánh mắt, hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng mũi thương của nàng chỉ vào mi tâm của hắn giọng nói chân thành tha thiết:
" Nếu g·iết ta muội có thể vui vẻ thì muội ra tay đi, ta sẽ không tránh không né, muội nhớ sống tốt đừng đau lòng vì ta."
Nói xong hắn nhắm mắt lại, một bộ chờ c·hết dáng vẻ, đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh hắn hé nhẹ 1 bên mắt ra liếc mắt nhìn nàng 1 cái, thấy nàng mím môi, đôi mắt đỏ lên, nước mắt lăn xuống, thân thương loé lên rồi biến mất, nàng " phịch" một tiếng ngồi bệch xuống đất, ánh mắt vô thần.
Hồ Nam nhìn dáng vẻ của nàng thì đau lòng, hắn giận muốn tát mình 1 cái, ngồi xuống trước mặt nàng ôm nàng vào lòng vỗ vỗ lưng nàng:
" Uyển Nhi không khóc, là lỗi của ta, là ta đáng c·hết, muội đánh ta, mắng ta đi, nhưng đừng khóc ta sẽ đau lòng"
Đông Phương Uyển Nhi ngơ ngác hỏi:
" Vì cái gì? Vì cái gì lý trí nói cho ta biết g·iết ngươi ta sẽ được giải thoát, g·iết ngươi ta sẽ không đau lòng nữa, nhưng tại sao ta không làm được"
Hồ Nam trầm mặc, Vương Linh Nhi gặp cảnh này cũng trầm mặc.