Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 684




Toà thành Vị Lai!

Đi ngược dòng sông thời gian, có thể nhìn thấy tai ương sẽ gặp phải trong tương lai.

Nhưng vận mệnh cũng sẽ không tặng những món quà vô cớ, nếu như du hành đến thời gian và không gian trong tương lai, thì tất nhiên sẽ bị thiên đạo tước đoạt khí vận, vĩnh viễn không bao giờ có thể khôi phục được.

Vì lẽ đó, mặc dù Toà thành Vị Lai được tôn là thánh địa huyền diệu, nhưng cũng không có nhiều sinh linh nguyện ý đi đến đây.

Trừ khi trong lòng có điềm báo, khiến cho bản nguyên hoảng sợ đến mức khó có thể bình an, hoặc luôn cảm thấy bản thân sẽ bị hình thần câu hiện vào một đoạn thời gian nào đó, thì mới có thể hi sinh khí vận để suy đoán tương lai, hy vọng có thể tránh né điềm dữ.

Từ Bắc Vọng lại là một tên xui xẻo, đương nhiên sẽ không sợ bị thiên đạo tước đoạt khí vận, cho nên cũng không sợ cái gọi là không thể lấy lại khí vận vốn có.

Hắn ước gì đừng trở về hình dáng ban đầu, ai lại muốn chính mình mãi mãi là một tên xui xẻo chứ?

Dù sao đi nữa, khí vận của hắn đều dựa vào việc luyện hóa và thôn phệ, cho nên cũng không cần tiếp tục săn giết thiên mệnh chi tử, hai phe vũ trụ cũng còn nhiều chuột tầm báo, thậm chí giết mãi cũng không hết.

Mà mèo ngốc lại là tiểu ôn thần đời thứ nhất, khí vận cũng không có tác dụng gì với nó, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, cho nên cũng có thể đi thử xem sao.

Thiên hà bị lộn ngược, mảnh vỡ du hành thời gian vương vãi khắp nơi, sấm chớp mãnh liệt lấp loé ở phía xa xa, từng luồng ánh sáng chói lọi hỗn độn nứt toát, giống như sự kết hợp giữa ngày tận thế và ngày phục sinh.

Hai người đứng sừng sững ở biên giới thiên hà, không tiếp cận mảnh đất trung tâm của Toà thành Vị Lai, dù sao nơi đó cũng có nhiều lão quái vật, bọn họ khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở.

“Kỷ nguyên trường hà, cuối cùng thì ta có thể tránh né hết được không?”

Thân ảnh thánh khiết thì thào khẽ nói, ngữ điệu có chút khẩn trương hiếm thấy.

Tai ương kỷ nguyên xảy ra vào ba nghìn năm sau, cũng chính là thảm họa đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn.

Mẹ ruột cũng cực kỳ thận trọng, bà có lẽ cũng không có lòng tin vào con trai, cho nên không khỏi lo lắng cho Từ Bắc Vọng.

Quá mức yêu nghiệt, thì càng dễ bị tiêu diệt.

“Nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần.”

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng mở miệng, toàn thân hoá thành một mảnh tịnh thổ hoàn mỹ không tỳ vết, ung ung tiến từng bước nhỏ, tiếp cận khu vực hội tụ nhiều ánh sáng nhất.

Ba!

Trông thấy ý thức của hắn đang bất ổn, Miêu Khả Ái không khỏi đỏ mặt, nhón chân một chút cũng không được, liền nhảy dựng lên rồi hôn vào mặt của tiểu phôi đản một chút.

Sau khi vừa lòng thỏa ý, nàng cũng bắt chước động tác, bôn ba gian nan vượt qua không gian vặn vẹo.

Oanh!

Quy tắc trật tự đại đạo bị quấy nhiễu, sấm chớp bên trong toà thành Vị Lai trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết, lan tràn đến nơi sâu thẳm trong vũ trụ, dường như muốn phá vỡ hết thảy.

Ý thức của Từ Bắc Vọng tiến vào không gian tương lai, một cảnh tượng mơ hồ hiện lên trước mắt hắn.

Ngoài dự liệu, cũng không có cảnh tượng tận thế, vũ trụ cũng không bị xuyên thủng bởi trường hà.

Vô số thân ảnh cổ lão đứng sừng sững trong tinh không, ai nấy đều cách nhau trăm vạn dặm, nhưng dường như gần trong gang tấc.

Một nữ tử mặc y phục hoa lệ đang đứng ở trên đỉnh bầu trời đầy sao, chân giẫm lên những sinh linh thần thoại trong đại đạo, giống như tất cả kẻ này được sinh ra cũng chỉ để phù trợ cho nàng ta.

Dáng người uyển chuyển, dung mạo mơ hồ, khí thế bất phàm, không gì sánh kịp.

Ý thức của Từ Bắc Vọng nhìn chăm chú nữ tử, lá cây khí vận ở trên đỉnh đầu nàng ta nhiều đến mức đáng sợ, hào quang khí vận tựa như từng thế giới rộng lớn, thậm chí có thể tạo thành chín hoang mười vực.

Từ trước đến nay, không một nữ tử nào có khí vận kinh khủng đến vậy!

Đây là cấp bậc sử thi, xuyên suốt mấy trăm năm tu luyện của Từ Bắc Vọng, hắn cũng chưa từng thấy qua sinh linh nào được thiên đạo chiếu cố đến mức này!

Oanh!

Hình ảnh đột nhiên biến chuyển, vạn đạo phát ra âm thanh ù ù.

Nữ tử lộng lẫy xõa tung mái tóc, khí tức có chút kiệt quệ, lực lượng hủy diệt mênh mông đang càn quấy ở trong cơ thể nàng.

Toàn bộ vũ trụ giống như một con thuyền yếu ớt, tất cả đều bị xé nhỏ thành trăm nghìn lỗ.

Tất cả đều hóa thành màu hồng, réo rắt thảm thiết mà ảm đạm, đây là tiếng gào thét của đại đạo, ẩn chứa ý vị thê lương không nói thành lời.

Thiên đạo gào thét, thiên hà khô kiệt, ánh sao ảm đạm, tất cả đều lâm vào cục diện hắc ám.

Nàng ta hờ hững một chút, nhìn chằm chằm vào tinh không thật lâu, sau đó mới biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy thắng bại đều đã được phân định, tất cả những cổ lão đều nhao nhao hiển thị chân thân, sau khi lấy đi huyết nhục tứ tán thì đều biến mất ở sâu trong vũ trụ.

Áo choàng trắng nhuốm máu, không nhìn thấy thân thể.

Không biết trải qua bao lâu, nữ tử váy tím run rẩy đi đến, ôm lấy hài cốt óng ánh thật chặt.

Oanh!

Cảnh tượng đột nhiên vỡ vụn, thời gian và không gian bị bóp méo, thời gian đảo lộn, ý thức bị bài xích mà đẩy ra.

Từ Bắc Vọng âm trầm, đôi mắt xanh trong như diêm vương địa ngục gắt gao nhìn chằm chằm toà thành Vị Lai ở dưới chân.

Cảnh tượng này sao lại giống đến như vậy!

Khi thí luyện đạo tâm tại Thiên Xu, hắn cũng vô tình suy diễn tương lai, bản thân cũng đã bỏ mạng như vậy.

Ban đầu, hắn còn tưởng rằng đó chỉ là giả tưởng, đạo tâm sao lại sở hữu sức mạnh đảo ngược không gian và thời gian như vậy chứ? Nhưng đến bây giờ, cảnh tượng y hệt đã hiện ra trước mắt, điều này thực sự khiến cho hắn vừa chấn động vừa run sợ.

“Mình chết thật rồi sao?”

Cái chết vừa bi thảm vừa khuất nhục như vậy, thực sự khiến hắn khó mà tiếp nhận được!

Huống hồ còn chết trên tay một nữ tử đại khí vận đến từ tương lai, hắn là thần thoại vô địch, cả đời chưa từng thua trận, nhưng vì sao sẽ chết trên tay một hậu bối chứ?

Từ Bắc Vọng khó khăn bình phục lại cảm xúc, hắn biết bản thân mình nhất định phải tỉnh táo, không thể để thông tin rối loạn được.

Một màn này, đến cùng là xảy ra trước kỷ nguyên trường hà hay là sau kỷ nguyên trường hà đó?

Nếu như là trước đó, thì có nghĩa nữ tử đáng sợ kia sẽ được sinh ra trong thời đại này.

Còn nếu như là về sau, thì có nghĩa hắn bình yên vô sự vượt qua kiếp nạn trường hà.

“Không thể nào…”

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không muốn tin tưởng cảnh tượng này.

Sinh linh trong tương lai chắc chắn sẽ không có khả năng thắng nổi hắn, càng không có cách nào trấn sát được hắn.