Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 670




“Tên điên Thái Sơ ở trên tay lão thân.”

Bức tranh rộng lớn chầm chậm trải ra, một phụ nhân vẫn còn phảng phất vẻ đẹp quyến rũ đứng sừng sững giữa không trung, váy đuôi phượng tung bay trong trời không gió, toát ra khí tức vô thượng đánh sụp biên giới của vũ trụ.

Giọng nói hóa thành thanh âm tế tự đại đạo, quét sạch tinh không vô cùng vô tận.

Hoàng Vũ!

Các lão quái vật đều mở mắt gần như đồng thời, ánh mặt trời chói mắt vàng rực đang đốt cháy càn khôn giống như lò luyện vũ trụ, vô số hoá thạch sống Nhật Bất Lạc nhao nhao tìm đến.

Câu nói này gây chấn động cả vũ trụ, chư thiên vạn vực đều sôi sùng sục.

Hầu như tất cả mọi người đều kết luận áo bào trắng cấm kỵ đã rơi vào trong tay của đại năng thuộc một phương vũ trụ khác, không ngờ hắn lại bị Thất Quan Vương bắt cóc.

Tuy nhiên, tên điên Thái Sơ vốn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thất Quan Vương, tình cảnh của hắn chắc chắn càng thê thảm hơn!

Dị tượng vạn cổ bao phủ tinh không, các Thần tộc Hoàng Kim lần lượt xuất hiện và quan sát Hoàng Vũ, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này.

Chỉ là một hư ảnh, nhưng vẫn có thể biểu lộ sức mạnh răn đe không có gì sánh kịp như cũ.

“Còn dám lộ diện?”

Bên trên vầng Đại Nhật huy hoàng, tổ tông đời thứ hai của Nhật Bất Lạc chậm rãi bước ra, sắc mặt cực kỳ ảm đạm.

Một nhân vật quyền thế bậc nhất như Thái Sơ Trọng Lâu cũng bày ra vẻ mặt âm trầm, xen lẫn sự xấu hổ nồng đậm.

Bọn hắn nhớ kỹ thủ phạm là một nữ nhân, nhưng cũng không cảm nhận được khí tức huyết mạch của Thất Quan Vương.

Hơn nữa,Hoàng Vũ hoàn toàn không mạnh mẽ đến mức có thể khiến hai mươi Đạo Quân của Nhật Bất Lạc không thể động đậy.

“Ngươi không có năng lực này.” Thái Sơ Trọng Lâu nhìn thẳng vào bà ta, giọng nói đanh thép đến cực hạn.

Hoàng Vũ nhìn quanh bầu trời đầy sao lộng lẫy bằng ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Cường giả vô thượng Thủy Khư thì sao?”

Bà ta vừa dứt lời, vũ trụ sâu thẳm hoàn toàn tĩnh mịch, vô số lão quái vật già nua đều cảm thấy kinh hoàng.

Thủy Khư là một phần mộ nguyên thủy từ trước thời đại Thần Thoại, không có ghi chép liên quan nào liên quan đến nó trong lịch sử vũ trụ.

Thủy Khư thật sự tồn tại?

Người này bắt cóc tên điên Thái Sơ?

Chỉ khả năng này mới có thể giải thích vì sao bọn hắn không thể suy luận khí tức, ngay cả lão tổ tông Nhật Bất Lạc cũng phải bất lực.

Các Thần tộc Hoàng Kim dường như đều rùng mình trong nháy mắt.

Dư nghiệt của Thất Quan Vương có năng lực liên hệ với Thủy Khư?

“Uỳnh!”

Hoàng Vũ lạnh lùng phất tay áo, một màn ảnh rủ xuống tinh không.

Ba vị Đạo Quân vĩ ngạn cùng hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại đang đứng sừng sững trong thế giới băng tuyết.

Nữ tử váy tím duyên dáng hững hờ nhấp một ngụm trà, bộ dáng cao quý trang nhã, tuyệt diễm không gì sánh được.

Nàng ngước mắt lên, đôi mắt xanh lam ẩn hiện ý cười vui tươi, nhìn chằm chằm nam tử thanh khiết tóc vàng rối tung.

Tinh không yên tĩnh im ắng, cảnh tượng này đã gây nên lực trùng kích tột đỉnh.

Áo bào trắng cấm kỵ, thực sự trở thành tù binh của Thất Quan Vương.

Bầu không khí lạnh lẽo tới mức đóng băng.

Các lão quái vật Nhật Bất Lạc không thể kiềm nén nội tâm phẫn nộ xen lẫn với sợ hãi mãnh liệt.

“Hắn chính là hạt giống thứ nhất của Thái Sơ thị, người đi đầu của thời đại kỷ nguyên này, kẻ có thể sáng tạo nên những chiến tích huy hoàng vô thượng trong tương lai.”

Hoàng Vũ nói với tốc độ không nhanh không chậm, ỷ vào mình chỉ là một bóng mờ mà nhàn nhã đi bộ giữa tinh không.

“Nói!”

Sắc mặt của lão tổ tông Nhật Bất Lạc ngập tràn phẫn hận, nhưng giọng nói cực kì khàn khàn, tự nhiên nghe có chút yếu thế.

Không còn cách nào cả, ngay cả khi tình cảnh khó xử đến đâu, bọn họ cũng phải giải cứu tên điên Thái Sơ cái đã.

Một tộc nhân có giá trị không cách nào đo lường được, trừ khi tước đoạt huyết mạch làm phản, bằng không thì hắn chính là người truyền thừa mặc định.

Các Thần tộc Hoàng Kim còn lại đều lặng im, chỉ biết ngóng nhìn song phương xé nát bộ mặt lẫn nhau.

Cừu hận sẽ khơi dậy thịnh nộ mãnh liệt, Thất Quan Vương ắt hẳn sẽ tăng cường khung hình tra tấn tên điên Thái Sơ, thậm chí còn trấn sát vô tình!

Nhưng mà.

Nếu như Hoàng Vũ đích thân tới đây, nhất định đã mang theo ý định thương lượng điều kiện.

Thất Quan Vương cần gì?

Giá trị của tên điên Thái Sơ không cần nói cũng biết, thánh vật nào có thể đánh đổi với tính mạng của hắn?

Hoàng Vũ vẫn không nói lời nào, chư thiên nhìn về phía màn ảnh trong vô thức.

Trong thế giới băng tuyết, đôi mắt của áo bào trắng cấm kỵ không có một tia gợn sóng, cũng không có chút tâm tình chập chờn nào, dáng vẻ cao ngạo vẫn luôn được duy trì từ đầu đến cuối.

Đây chính là kẻ thống trị kỷ nguyên, hắn đều không sợ hãi, bất kể khi đối mặt với cái gì!

Nếu như hắn tỏ ra nơm nớp lo sợ, như trấu, chư thiên ắt hẳn sẽ hoài nghi.

Khóe mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương phác hoạ một đường vòng cung tuyệt đẹp, nàng rất muốn dùng chân giẫm trên mặt chó săn.

Nhưng ý nghĩ này lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, dù sao thì nàng cũng không thể để hắn mất mặt trước mắt bao người.

“Tối hôm qua, ngươi cảm thấy dễ chịu không?”

Một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên, giống như sương giá bọc lấy trời đông giá rét của tháng chạp.

Nàng chậm rãi nghiêng người, đôi môi đỏ tươi non mềm ướt át cắn vào vành tai của áo bào trắng cấm kỵ, phun ra âm thanh cực kỳ dụ hoặc: “Nếu đã cướp lấy nguyên âm của ta, thì nhất định phải cưới ta.”

Mặc dù giọng nói hơi nhỏ, nhưng lại có thể truyền khắp toàn bộ tinh không thông qua màn ảnh.