Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 664




Từ Bắc Vọng hóa thành ngôi sao băng sáng chói, kéo theo con mèo ngu ngốc trở lại toà cung điện của mình trên đỉnh núi mây mù.

“Tiểu phôi đản, ngươi không phải muốn hôn chân của meo meo à?”

Giống như đã chịu đựng rất lâu, Miêu Khả Ái vừa mới nhảy vào tẩm điện, liền duỗi thẳng đôi chân trắng nõn non nớt của mình ra.

“Ai đã nói thế?” Từ Bắc Vọng hoang mang.

“Ôi!” Miêu Khả Ái hét lên một tiếng, ánh mắt ngập tràn hơi nước mông lung, ủy khuất nói: “Ngươi vốn đang chuẩn bị hôn, nhưng sau đó lại bị gián đoạn, đến bây giờ có thể hôn rồi chứ?”

“Bầu không khí không đúng lắm, ta không có tâm trạng làm điều này.” Từ Bắc Vọng nắm lấy mắt cá chân của Miêu Khả Ái, ném nàng ta ở trên giường.

Miêu Khả Ái nước mắt lưng tròng, lấy tay bụm mặt khóc nức nở: “Ngươi và đại phôi đản vui sướng suốt mười năm, vứt bỏ meo meo chứ không thèm quan tâm, bây giờ lại không thoả mãn yêu cầu này của meo meo.”

“Meo meo hận ngươi, meo meo sẽ không tha thứ ngươi!”

Từ Bắc Vọng bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa mãn mong muốn của con mèo trà xanh, tức giận nói: “Nhấc chân lên.”

“Được nha!”

Miêu Khả Ái lập tức nín khóc rồi mỉm cười, đôi má tuyết trắng bỗng chốc đỏ bừng, đôi chân thơm tho duỗi thẳng ra bên ngoài.

Từ Bắc Vọng thật sự bội phục nàng ta, vừa khóc xong lại cười tươi như hoa, sau đó thẹn thùng xấu hổ đến nhường này, làm sao nàng ta lại lật mặt liền mạch như vậy chứ?

“Nhanh lên nha.” Miêu Khả Ái thúc giục, thanh âm mềm nhu ngọt ngào như lớp kem trên chiếc bánh gatô.

Từ Bắc Vọng cầm bàn chân trắng nõn trong tay, cơ thịt mỏng manh dễ vỡ, ngón chân không mượt mà bằng lão đại, nhưng lại được sắp xếp rất hoàn mỹ.

Hắn đang muốn tùy tiện qua loa một chút, tiếng gáy gọi của Thần Điểu Kim Ô truyền đến từ nơi xa xa.

Từ Bắc Vọng hơi nhíu mày, hóa thành một đạo cầu vồng, lướt đến khu vực xa tận hàng vạn dặm trong nháy mắt.

“A a!”

Miêu Khả Ái tức giận đến mức phát điên, trái tim nhỏ bé vốn đang đập loạn nhịp, nhưng hiện tại lại ngập tràn lửa giận.

“Meo meo sắp phát điên rồi!”

Một thân ảnh mặc áo bào tím đầu đội kim quan đứng vững vàng giữa hư không, hắn chính là một trong những tộc nhân trùng sinh của Nhật Bất Lạc, truyền kỳ một thời — Đạo Quân Thái Sơ Lan.

“Các hạ thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết?”

Từ Bắc Vọng nhàn nhã đi về phía hắn ta, con ngươi sâu thẳm như biển sao.

Thái Sơ Lan ngóng nhìn xung quanh, xác định khu vực trong bán kính hàng vạn dặm chỉ có hai người, hắn chậm rãi cúi đầu rồi nhỏ giọng nói:

“Vừa rồi ở bên ngoài, là tộc huynh không đúng, tộc huynh xin lỗi ngươi.”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, thậm chí mang theo run rẩy.

Sợ rồi? Từ Bắc Vọng hết sức kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nhân vật cường thế bễ nghễ bực như này lại có thể dễ dàng chấp nhận cúi đầu?

“Không sao, chỉ là tranh cãi, ta sẽ không để ở trong lòng.” Hắn mỉm cười, biểu hiện ra vẻ rộng lượng.

Thái Sơ Lan cố làm ra vẻ mặt tươi cười cứng ngắc, sau đó lướt về phía nơi sâu thẳm trong vũ trụ với tốc độ nhanh đến kinh người, hận không thể lập tức biến mất.

Nói dễ nghe là co được dãn được, nói khó nghe chính là chó vẩy đuôi mừng chủ, hắn chưa từng gặp qua loại uất ức như này.

Nhưng không có cách nào, vì lợi ích của Tinh Không Bỉ Ngạn, vì tương lai vô hạn, hắn tạm thời không thể trêu vào tên điên Thái Sơ.

Nhìn qua bóng lưng Thái Sơ Lan, Từ Bắc Vọng chìm trong suy nghĩ của mình.

Có vẻ như hắn hoàn toàn không hiểu rõ con người của mình, không ngờ tới sức uy hiếp bản thân bây giờ lại lớn như thế, cùng lúc trước không thể so sánh nổi.

Nghĩ cũng đúng, giống như Vô Cực Nhị, Diễn Hóa Trường Khanh bọn hắn chỉ là thế hệ trẻ tuổi, các sinh linh ở trong một phương vũ trụ khác cũng vỏn vẹn là tân tú.

Nhưng Đế Ánh Thành không giống thế, hắn tự chứng minh bản thân trong năm tháng dài đằng đẵng, mặc dù là người sống lại, nhưng vẫn là Đạo Quân cấp bậc Đạo Pháp, hắn hiểu rõ lĩnh ngộ đại đạo đến tinh tường.

Cái chết của người này có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

“Hy vọng mọi chuyện cứ thuận lợi như vậy, ta cũng không phải người thích đi gây chuyện thị phi, chỉ cần các ngươi không chắn đường của ta.”

Từ Bắc Vọng khẽ cười một tiếng, sau đó hướng về phía cung điện, hắn cố ý đứng yên lắng nghe trong khoảng cách xa trăm vạn dặm.

Tẩm điện truyền đến tiếng bẹp bẹp ăn đồ ăn vặt, cùng tiếng rộp rộp hút trà sữa.

Đông!

Hắn bước ra từng bước dài mười vạn dặm.

“Hức hức, meo meo thật đáng thương, meo meo là rác rưởi, nói bỏ liền bỏ.”

Nghe được tiếng bước chân, tiếng ngẹn ngào đứt quãng tựa như thiên đại ủy khuất, thiếu nữ khóc bù lu bù loa.

Từ Bắc Vọng đi vào tẩm điện, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng.

“Cút đi, meo meo hận chết ngươi!” Miêu Khả Ái lau nước mắt, sợi tóc rủ xuống đều bị nước mắt làm ướt.

Từ Bắc Vọng có chút bất lực với nàng, khi còn bé vừa đơn thuần vừa đáng yêu, giờ lớn lên thành cái đồ mồn lèo.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nhè nào.” Hắn nhìn thoáng qua, cái chân đá chăn.

“Ừm.” Miêu Khả Ái gật gù, làm bộ bất đắc dĩ duỗi thẳng cặp đùi đẹp, rồi lại chăm chú nhìn lên với vẻ trông chờ.

Từ Bắc Vọng ra vẻ ghét bỏ ngửi một chút, phát hiện thật đúng là mùi thơm lượn lờ, thế là hôn một cái thật sâu ở lưng đùi bóng loáng.

“Thật ngứa, ngươi... Ngươi... Ngươi cứ ngậm trong miệng như vậy đi.” Miêu Khả Ái xấu hổ mang tai đều đỏ, bất mãn lẩm bẩm một tiếng.

“Được rồi được rồi.” Từ Bắc Vọng lười nhác với phản ứng của nàng, tiếp tục suy tư làm như thế nào để cự tuyệt hôn sự.