Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 662




Hắn đã từng lũng đoạn cả một thời đại, sau đó lại trấn sát Thái tử Thiên Đình với phong thái bất khả xâm phạm. Nhưng đến khi sống lại và bước vào con đường chinh phạt, hắn đã lập tức rơi vào hoàn cảnh diệt vong.

Thời gian như dòng sông lững lờ, quả nhiên chỉ nghe được tiếng cười của người mới, bỏ quên tiếng khóc của người cũ.

Cho dù kinh tài tuyệt diễm đến đâu, cho dù phong hoa tuyệt đại nhường nào, nhưng một khi thời thế thay đổi, tất cả đều sẽ bị thay thế.

Trận chiến này đã tạo nên tác động không thể tưởng tượng nổi, nên nó chắc chắn sẽ xuất hiện trong sử sách.

Toàn bộ chư thiên rơi vào tĩnh lặng!

Mỗi tu sĩ đều biết điều này có nghĩa là gì, một cường giả trẻ tuổi chỉ mới tu đạo chưa bao lâu lại có thể ghi dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng chư thiên, nghiễm nhiên trở thành kẻ thống trị của thời đại mới!

Nơi sâu thẳm vũ trụ lan truyền dao động, các hoá thạch sống đang trầm mặc dưới bầu trời đầy sao, từng lão quái vật trong cấm địa đều biểu lộ sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe không ngừng.

Truyền nhân Đế thị đã từng giẫm đạp các Thần tộc khác trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng, thậm chí còn nhục nhã cả Thiên Đình Nhật Bất Lạc. Một nhân vật huy hoàng vĩ đại đến nhường này, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương, máu tươi nhuộm khắp tinh hà.

Khi các tộc nhân của Vô Miện Chi Vương đắm chìm trong nỗi bi ai, trên từng vầng Đại Nhật chói chang, rất nhiều lão tổ tông tóc vàng còn đang ngây người, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cú sốc….

Bọn hắn vốn cho rằng tên điên kia không biết tự mình lượng sức mình, cho nên đã chuẩn bị một tang lễ hoành tráng cho hắn, chờ đến lúc nhặt xác rồi đậy nắp hòm nữa thôi.

Nhưng hiện thực lại hoá thành một bàn tay to lớn, hung hăng tát cho bọn họ một phát!

Thái Sơ Bắc Vọng quả thực có tư cách cùng vốn liếng để cuồng vọng đến như thế!

Hắn kéo lê thân thể trọng thương, kết giới ánh sao dường như sắp tan biến, nhưng rốt cuộc vẫn có thể lật ngược tình thế với phong thái điềm tĩnh ung dung như mọi khi.

Khi đối mặt với chiến lực chấn kinh vạn cổ, những người ở trong thời đại này đều hoá thành loài sâu kiên!

Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm khắp vũ trụ chư thiên, ngay cả tiếng kim rơi cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết..

Nam tử áo trắng nhuốm máu đứng sừng sững ở giữa đỉnh tinh không, mái tóc vàng bay tán loạn khắp nơi, khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn chăm chú quan sát nhân thế.

Mặc dù trận chiến này kết thúc nhanh đến mức không thể tưởng tượng, nhưng thực sự vô cùng ly kỳ.

Từ trước tới nay, Từ Bắc Vọng dường như đã quen với thân phận nhân vật phản diện, đương nhiên không hề am hiểu thủ đoạn giả heo ăn thịt hổ giống như các nhân vật chính khác, cũng rất ít khi trang bức vả mặt người đời…

Hắn thường mở đầu với một cú đánh chớp nhoáng, sau đó phải dốc toàn lực để ứng phó, cho nên tuyệt đại đa số đối thủ đều không chống đỡ nổi chiêu thứ nhất.

Nếu như Đế Ánh Thành không chôn vùi ở trong toà tháp Địa Ngục, diễn biến tiếp đó khó có thể lường tước, ngay cả bản thân Từ Bắc Vọng cũng không đủ tự tin để rút lui an toàn.

Thắng lợi lần này có vẻ rất dứt khoát, thực chất thương thế là điều không thể tránh khỏi, hơn phân nửa bản nguyên đã khô kiệt, cần rất nhiều thời gian để khôi phục.

“Ta lặp lại một lần.”

Thân ảnh thánh khiết bao phủ trong vô vàn ánh sao lộng lẫy, hắn nhìn chằm chằm vào những kẻ sống lại, tuyên bố mạnh mẽ: “Bất kể là ai đi chăng nữa, một khi các ngươi trùng sinh trong thời đại kỷ nguyên này, thì nhất định phải ngước đầu nhìn theo bóng lưng của Thái Sơ Bắc Vọng ta…”

Thanh âm đột ngột dừng lại, giống như không quen với cách nói bá đạo như vậy, hắn trầm mặc một lát rồi tiếp tục: “Nói trắng ra, các ngươi đều chỉ xứng làm chó cho ta mà thôi.”

Oanh!

Lời này vừa rơi xuống, tựa như bộ phận giảm thanh của đại đạo đang bao trùm khắp vũ trụ, mọi thứ đều trở nên tĩnh mịch đến mức đáng sợ!

Toàn bộ sinh linh trong chư thiên đều hóa đá, đại não lâm vào trạng thái đứng máy, ai nấy kinh hãi đến mức mất đi khả năng suy nghĩ.

Thời gian trôi qua, hàng tỉ vạn tu sĩ hô hấp dồn dập, cảm xúc bùng nổ!

Huyết dịch trong mỗi người họ lưu chuyển nhanh đến khó tin nổi!

Đây đích thị là lời sỉ nhục triệt để nhất!!

Trong số những người trùng sinh, ai lại không có thanh danh lừng lẫy? Ai mà chẳng có chiến tích truyền kỳ huy hoàng?

Nhưng trong mắt của áo bào trắng cấm kỵ, bọn họ chỉ là mấy con chó vẫy đuôi mừng chủ?

Bầu không khí dưới bầu trời đầy sao có chút xơ xác tiêu điều, từng thân ảnh trẻ tuổi không kiềm chế được cảm xúc, gần như chuẩn bị phát điên đến nơi rồi, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

Bọn hắn đã từng hô phong hoán vũ, tâm cảnh cường đại đến mức bất thường, đương nhiên sẽ không hành động theo cảm tính.

Vết xe đổ đang bày ra trước mắt, tuy tên điên Thái Sơ đang lung lay như sắp đổ, nhưng ai biết được kẻ này có đang ngụy trang hay không?

Nếu như nhất thời xúc động, ngay cả khi giành được thắng lợi thì bọn họ ắt hẳn sẽ phải chịu không ít thương tổn, kẻ chiếm nhiều lợi ích nhất vẫn là những người trùng sinh còn lại.

Càn khôn chưa ổn định, cho nên trước khi Tinh Không Bỉ Ngạn khai mở, không một ai dại dột đến mức sử dụng thủ đoạn được ăn cả ngã về không.

Nhưng mà…

Mỗi nhân vật cái thế ở đây đều đang khắc ghi lại sự sỉ nhục này vào sâu trong linh hồn, sau đó treo án tử cho tên điên Thái Sơ ở trong đầu.

Không cần biết làm cách nào, kẻ này nhất định phải bỏ mạng, nếu không thì thanh danh cả đời của bọn họ chỉ có thể bị hủy hoại trong tay hắn ta.

Trong mắt chư thiên vạn vực, các sinh linh đều ngầm xác định rằng những người sống lại đã thừa nhận câu nói ngạo nghễ của áo bào trắng cấm kỵ, đồng thời cũng không dám đứng ra bảo vệ vinh quang một thời của bản thân hay người khác.