“Nhanh như vậy mà đã trở lại rồi?” Hoàng Như Thị nhẹ nhàng đi tới, tò mò hỏi thăm.
Từ Bắc Vọng không dám nhìn Ngoan Nhân Chí Cao này, chỉ cười nói: “Con mèo ngu ngốc đâu rồi?”
Hoàng Như Thị tức giận trả lời: “Vừa nghe được tiếng động thì đã lập tức chạy đến bên kia rồi thút thít khóc, cũng không biết giả vờ cho ai nhìn.”
“Chúc mừng nhạc mẫu bước vào Đại Đế trung phẩm.”
Từ Bắc Vọng chúc mừng một tiếng, cảm khái người sống lại đúng là có ưu thế, tốc độ khôi phục tu vi quá nhanh.
“Ta đi xem Miêu Khả Ái một chút.”
Hắn hóa thành cầu vồng rồi phi nhanh đến đỉnh núi, một thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi xổm trên mặt đất thút thít, hai bím tóc đón gió phiêu đãng, bộ dáng đáng thương yêu kiều.
“A? Ngươi thành Cổ Đế rồi?”
Từ Bắc Vọng đi lên nắm lấy bím tóc đuôi ngựa của nàng, ánh mắt mang theo ý cười.
Thật sự kinh ngạc nha, con mèo ngu ngốc cũng có thể ma luyện ra thân thể Đại Để, thiên phú rất tốt nhỉ?
“Các người muốn bỏ rơi meo meo, một mình meo meo cũng có thể sống tốt đó.”
Thiếu nữ xinh đẹp khóc thút thít, âm thanh nghẹn ngào mang theo giọng khàn khàn.
“Được rồi: ”
Từ Bắc Vọng rùng mình, dịu dàng nói: “Ta chỉ có cách này mới có thể giúp ngươi cố gắng tu luyện, nếu không thì đến ngày tháng năm nào mới có thể xưng đế?”
“Ngươi đi ra đi!”
Hai mắt của Miêu Khả Ái rưng rưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Meo meo hận ngươi!”
“Còn oán trách trong lòng nữa à?”
Nhận thấy con mèo ngu ngốc thật sự cực kỳ bi thương, Từ Bắc Vọng nhỏ giọng nói: “Ta làm bánh gatô cho ngươi nhé, rất ngọt rất ngọt đó.”
“Ai mà thèm!” Miêu Khả Ái quay đầu rồi đi mất.
“Ta hôn chân ngươi một chút?” Từ Bắc Vọng chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ nhằm vào em gái trà xanh.
Miêu Khả Ái dừng lại, nàng lắc mình biến trở thành cô gái nũng nịu, xấu hổ nói: “Thật sao?”
Không nói lời gì, lập tức vụng về nâng bàn chân bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, óng ánh sáng long lanh, phần trắng nõn dưới móng chân lên.
“Ngươi nhanh liếm, meo meo tha thứ ngươi!” Miêu Khả Ái hất cằm lên, bĩu môi thúc giục nói.
Từ Bắc Vọng nâng trong lòng bàn tay, ngửi một cái, mùi sữa xông vào mũi.
“Thơm không?” Miêu Khả Ái mong đợi hỏi.
Nhưng vào lúc này.
Hoàng Như Thị vội vã chạy đến, thần sắc ngưng trọng nói: “Tiểu Vọng, Phong Đế Thiên Thê quan bế, bầy này sống lại!”
“Đế Ánh Thành của Vô Miện Chi Vương tuyên chiến với ngươi, hắn từng là một truyền kỳ không thể ngỗ nghịch…”
Từ Bắc Vọng nghe thấy trong mấy chục tấm ngọc giản ở giới chỉ nở rộ hào quang loá mắt, tất cả đều đang truyền lại tin tức này.
Không đủ ba mươi năm, Phong Đế Thiên Thê đã quan bế, hiển nhiên người sống lại có thiên phú cao đến đáng sợ.
Hắn im lặng cười, khí định thần nhàn nói: “Khả năng người này không hiểu rõ sức nặng của kẻ thống trị kỷ nguyên này.”
….
….
Cửu Thiên Thập Địa.
Trên bầu trời đầy sao của Phượng Khuyết, vô số dị tượng trải rộng đến vũ trụ biên hoang, rất nhiều chí cường giả đứng sừng sững nơi xa xa.
Quần tinh chiếu rọi kỷ nguyên trong vũ trụ, hiện tại chính là thời đại vàng son được người người công nhận, trận chiến này nhất định sẽ mở ra cảnh tượng máu tanh!
Không một ai dám bỏ qua, ngay cả các nhị tam đại tổ tông của Thần tộc đều chiếu rọi chân thân, chứ đừng nói đến những hóa thạch sống đã trải qua thời đại Thần Thoại kia.
Chư thiên vạn vực, toàn bộ sinh linh trong mỗi ngôi sao đều đang quan sát hình tượng trong mảnh vỡ, khiến cho mức độ kinh thiên động địa của trận chiến này đã lên đến đỉnh điểm!
Ai thắng ai bại?
Không ai biết, thậm chí không dám phỏng đoán lung tung.
Áo bào trắng cấm kỵ có thể không mạnh được sao?
Hắn ta chính là ví dụ hoàn mỹ nhất cho hai chữ vô địch, từ vị trí mười chín vạn tên bảng Vấn Đỉnh giết tới đứng đầu bảng, đạp lên từng đống thi cốt của bao thế hệ, cứ thế đúc thành một thần thoại truyền kỳ!
Nhưng mà hắn phải đối mặt với Đế Thiên Vương nha!
Một con quái vật thật sự!
Mười sáu tuổi, hắn bắt đầu đứng đầu bảng Vấn Đỉnh kỷ nguyên, lũng đoạn trọn vẹn một thời đại, chưa bao giờ ngã đài, vậy thì thiên phú khí vận vĩ ngạn như thế nào cơ chứ?
Ba ngàn tuổi, hắn dựa vào tu vi của cảnh giới Tranh Độ bốn bước, dễ dàng trấn sát một Đạo Quân.
Chiến đấu vượt cấp đến nhường này cũng hợp thói thường, chi tiết không hợp thói thường chính là: Đạo Quân kia là con trai độc nhất của chủ nhân Thiên Đình!
Không sai, Đế Thiên Vương giẫm mặt mũi của Nhật Bất Lạc dưới chân, khiến cho tôn nghiêm của Thiên Đình tan biến không còn lại chút gì, vậy hắn ta có khí khái anh hùng đến mức nào cơ chứ?
Tám ngàn tuổi thành đạo, độc chiến ba tôn Đạo Quân ở cấm khu vũ trụ, giết một thương hai, vậy hắn ta vô địch cái thế như thế nào đây chứ?
Hắn không cần giãy dụa trong xiềng xiếc thọ nguyên khô cạn, vốn dĩ có thể theo đuổi cảnh giới vô thượng, nhưng lại bằng lòng vì mảnh vũ trụ quê hương mà hủy diệt chính mình, sống lại một đời để đối đầu với một phương vũ trụ khác.
Quá khứ huy hoàng, không thể lừa gạt!
Lật ra lý lịch kiếp sống vĩ đại như vậy, áo bào trắng cấm kỵ lấy cái gì thắng?
Sắc thái truyền kỳ của Đế Thiên Vương quá mức dày đặc, hào quang của áo bào trắng cấm kỵ hoàn toàn không đủ để sánh vai.