Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 641




“Làm càn, một dâm phụ ti tiện như ngươi lại dám cướp Thánh vật của giới Khởi Nguyên?’’

Trên tế đàn, nữ tử xinh đẹp mặc áo mãng bào màu đen bày ra thần sắc lạnh lẽo, đồng tử đen nhánh loé lên một tia sáng xanh thẫm, biểu lộ sát ý cuồng loạn mãnh liệt!

Rất nhiều tân tú cũng trở nên dữ tợn, bọn hắn đã cố đợi đến năm hai mươi tuổi, bỏ lỡ cơ hội làm nhóm người đầu tiên đi đến thành Nguyên Thủy Thánh, không ngờ lại đổi lấy kết quả sỉ nhục như thế!

Thánh vật của giới Khởi Nguyên, cứ thế mà bị tộc nhân của vũ trụ khác cướp mất, kết cục này khiến bọn hắn thống khổ giống như đang trải qua thiên đao vạn quả.

Hận đến phát điên!!

“Ngươi đang muốn chết sao?’’

Khuôn mặt tuấn tú của nam tử áo trắng thuần khiết đột nhiên trở nên u ám, hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử mặc mãng bào bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Các tân tú trên tế đàn lập tức không rét mà run.

Ánh mắt như thế nào ư, giống như tất cả ánh sáng đều sẽ bị mai một ở bên trong con ngươi tàn nhẫn đó vậy.

“Dâm phụ, lập tức trả trúc Táng lại ngay!’’

Nữ tử mặc mãng bào khởi động từng tia lửa nóng bỏng từ mái tóc, khuôn mặt tinh xảo ngập tràn sát ý.

Nếu có thể, nàng nhất định sẽ giết chết mấy tên tà đồ của một phương vũ trụ khác, sau đó đá bọn chúng xuống Luyện Ngục!

Vô số thân ảnh đứng sừng sững trên bầu trời đầy sao của Nam Vực, tất cả sinh linh đều cảm nhận được nỗi nhục nhã ăn sâu vào xương cốt, suốt đời không cách nào quên được.

“Ngươi chết chắc.’’

Thanh âm của Từ Bắc Vọng lạnh đến run người, hắn điên cuồng triệu hồi hai mươi mốt đóa hoa Bỉ Ngạn cuối cùng trong Minh kỳ.

Đóa hoa Bỉ Ngạn trong suốt trôi nổi trên bầu trời, trông có vẻ bình thường vô vị, không hề tạo ra bất kỳ dao động khí tức nào.

Các đại năng nhìn chằm chằm vào đóa hoa này, trong mắt bọn hắn, đây chỉ đơn giản dị tượng mà thôi. Bởi vì dị tượng không mang theo vật chất năng lượng, thì mới có thể xuyên qua thời gian không gian.

Dù sao đi nữa, đến cả bọn hắn cũng không thể đặt chân đến bên kia, một tên cường giả Đại Đế căn bản không có khả năng.

“Phế vật, dâm phụ, sớm muộn gì ta cũng sẽ nghiền nát các ngươi!’’

Nữ tử mặc mãng bào điên cuồng gào thét, mái tóc ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đỏ như máu, như muốn chém hết tất cả dị tượng thành bột mịn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, da đầu của nàng tê dại, thần hồn không ngừng run rẩy!

Đóa hoa trong suốt tinh khiết bao trùm lấy mọi thứ với một tốc độ kinh khủng, nhanh đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.

Ầm!

Thần kính hộ thể trào ra khỏi trái tim, muốn chống lại một kích hủy diệt này.

Cho đến giờ phút này, các sinh linh có mặt tại bầu trời đầy sao bên trên Nam Vực mới cảm nhận được sự kỳ lạ, các đại năng bắt đầu thi triển đạo pháp theo bản năng.

Mặt kính này là di vật của đại thần viễn cổ, là một loại hung khí cao cấp nhất, ngay cả cường giả Chí Cao bị kéo vào cũng chỉ có kết cục hóa thành tro bụi.

Thạch Liễu Yên cũng sẽ không tùy tiện sử dụng mặt kính này, nhưng bây giờ….

Chẳng lẽ?

Một kích giết chóc vượt qua thời không?

Sức mạnh hủy diệt vô tận chỉ xuất hiện trong nháy mắt, mở ra cánh cửa vốn dĩ đã bị đóng lại từ lâu, mặt kính cũng không bị tổn hao, nhưng lại rơi rụng khỏi bầu trời đầy sao.

Khuôn mặt của nữ tử mặc mãng bào lại lộ vẻ tuyệt vọng, từng cánh hoa rơi xuống, khiến cho cơ thể nàng ta trở thành một bộ xương loang lổ, khí tức cũng không còn sót lại chút nào.

Tĩnh mịch!

Bầu trời đầy sao tựa như hầm mộ yên tĩnh, tất cả mọi hoạt động hô hấp cũng tạm ngưnfg!

Một trận chiến hết sức khủng bố, nhưng lại kết thúc quá nhanh, quá rung động và kinh khủng!

Rốt cuộc là đạo pháp gì, sao lại có thể vượt qua không gian của vũ trụ?

Dù cảnh tượng trước mắt có khó tin cỡ nào, nhưng kiều nữ thanh danh hiển hách của Thạch tộc thật sự đã chết, thậm chí còn chết rất thê thảm….

Ầm!

Đây chính là ác mộng trước nay chưa từng có, sinh linh vạn tộc đều cảm thấy ngộp thở, trái tim của bọn họ cứ như bị một bàn tay đang nắm chặt lấy!

Áo bào trắng cấm kỵ…

Tay chân của vô số sinh linh trở nên lạnh lẽo, cái chết thê thảm của Thạch Liễu Yên đã mang đến một chấn động cực kỳ mãnh liệt.

Đó chính là tân tú cấp bậc đứng đầu của giới Khởi Nguyên đó, còn là chân thân, nhưng lại chết trong tay áo bào trắng cấm kỵ chỉ với một chiêu.

Bầu không khí cứng nhắc đã không còn sự sôi nổi như ban nãy nữa, không có bộ tộc nào dám kêu gào, cổ họng của tất cả sinh linh cứ như bị bóp chặt lấy.

Con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương đung đưa, nhìn chằm chằm lấy chó săn.

Mái tóc dài lấp lánh ánh vàng của Từ Bắc Vọng đang phất phơ trong gió,, hắn nhìn quanh bầu trời đầy sao ở nơi này, bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ tên của ta, trong năm tháng dài đằng đẵng về sau, ta nhất định sẽ thống trị các ngươi.’’

“Hai chữ Bắc Vọng, sẽ trở thành ác mộng đi theo các ngươi cả đời!’’

Dứt lời, hắn bình tĩnh xoay người rời đi.

Bầu trời đầy sao ở nơi này gần như là bị đông cứng, sinh linh vạn tộc vừa sợ vừa hận, tâm trạng phức tạp khó có thể hình dung nổi.

Đây chính là ngày nhục nhã nhất trong lịch sử của giới Khởi Nguyên, ai nấy cũng không thể quên, thân ảnh nam tử áo trắng thánh khiết kia giống như một ngọn núi to lớn, nặng nề đè ép sự kiêu ngạo vạn tộc.

Bọn họ không chỉ không chỉ đánh mấtThánh vật của Táng tộc, mà một trong số những tân tú hàng đầu cũng phải bỏ mạng với kết cục không bằng một con chó chết ven đường.

“Thật là đáng sợ…’’

Vô số đại năng cũng hồi thần lại từ cơn giận dữ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của đóa hoa trong suốt kia, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.