Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 636




Hắn ta vừa dứt lời, ba người còn lại đều không nhịn được run rẩy kịch liệt, trái tim như muốn vỡ ra trăm mảnh.

Trong nháy mắt, bọn họ còn hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.

Thánh tử Phượng Khuyết!

Địa vị này có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào?

Chưởng môn tương lai của Phượng Khuyết!

Tuyệt đối có thể nghiền nát tộc nhân của Thần tộc Hoàng Kim!

Coi như chỉ là một linh vật, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ kính ngưỡng sùng bái của hàng vạn sinh linh!

“Dốc hết toàn lực, tìm kiếm Minh vật.”

Đôi mắt Từ Bắc Vọng tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.

Hắn đang cần rất nhiều Vương Hoa Bỉ Ngạn, cho nên chỉ có thể đặt hi vọng vào ba con chuột tầm bảo này.

Tuy khí vận của chuột tầm bảo không bằng phôi thai thiên đạo, nhưng vẫn cso thể tạo nên chấn động rất lớn, gần như đạt đến hạn mức tối đa.

Đặt một phép so sánh khí vận với tiền lương.

Tiền lương phổ biến của phôi thai thiên đạo là mười vạn, biến động rất ít, vô cùng ổn định.

Tiền lương của ba chuột tầm bảo là bốn vạn, thời điểm thấp nhất chỉ có hai vạn, nhưng thời điểm cao nhất có thể đạt tới hai mươi vạn, thậm chí là năm mươi vạn!

Từ Bắc Vọng đang cược bọn họ có thể bộc phát tiềm năng, đạt đến đỉnh cao nhất trong kim tự tháp khí vận.

“Chúng ta nhất định không cô phụ kì vọng của tôn thượng!”

Sở Tiêu Diệp là người lấy lại tinh thần sớm nhất, nơi sâu nhất trong đôi mắt hiện lên sát khí cuồng loạn.

Giết chết hai người kia, hắn sẽ là người duy nhất.

“Kẻ nào dám đấu đá nội bộ, đừng trách ta vô tình!”

Một âm thanh trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên, ánh mắt của Từ Bắc Vọng không biết cố tình hay vô ý mà rơi xuống người Sở Tiêu Diệp.

Sở Tiêu Diệp không rét mà run, lập tức loại bỏ tâm tư không nên có ra khỏi đầu.

Đôi mắt nam tử áo trắng vẫn không một chút gợn sóng, lấy ra ba ngôi sao nhỏ từ bên trong tay áo, sau đó diễn hoá thành ba món Đạo khí nằm trong tốp đầu của Chư Thiên Khí Vận Phổ!

“Ta tạm thời cho các ngươi mượn những thứ này, phòng ngừa nguy cơ bỏ mạng trong di tích.”

Nói xong, Từ Bắc Vọng lạnh lùng nhìn xuống ba chuột tầm bảo đang đứng bên dưới.

Bởi vì sắp lao vào tấn kịch chém giết đầm đìa máu tanh, hắn chỉ có hai con đường tắt để gia tăng chiến lực, một là ngưng luyện táng khí tại Vô Tẫn Táng Thổ, hai là tích luỹ rất nhiều Bỉ Ngạn Vương Hoa.

Mà hắn không thể tự mình moi móc lục soát Minh vật, đành phải bỏ ra chút lợi ích để thu hoạch thành phẩm cần thiết. Xét theo khí vận của ba con chuột tầm bảo này, nếu bọn hắn có thêm Đạo khí hàng đầu trong tay, cơ hội sống sót sẽ tăng lên chút đỉnh.

“Cảm tạ tôn thượng!”

Ba người lập tức quỳ phục giữa tinh không, một mực cung kính tiếp nhận Đạo khí mà bản thân hằng mơ ước.

Có nó, mình nhất định sẽ không để cho tôn thượng thất vọng!

“Lập tức lên đường.”

Nam tử áo trắng lơ lửng trên không trung, sau đó thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất vào trong ánh sao vô tận.

Ba người hít sâu một hơi, khôi phục tinh thần từ cảm giác vui sướng, ánh mắt người nào người nấy cũng hừng hực ý chí tranh đấu, sau đó lập tức hóa thành làn khói hồng tím rồi lao nhanh về nơi sâu thẳm trong bầu trời đầy sao, giành giật từng giây từng phút để đi tới di tích vũ trụ.

Vị trí Thánh tử, tình thế bắt buộc!!!

“Ôi, ngươi không phải đã nói cho meo meo làm Thánh nữ sao?”

Miêu Khả Ái lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, khoé miệng vểnh lên cao.

“Vậy ngươi cũng muốn xông vào di tích vũ trụ?”

Từ Bắc Vọng nhìn nó chằm chằm.

“Không … Không đi.”

Ánh mắt Miêu Khả Ái tràn ngập khiếp sợ, kiên cường nói: “Meo meo chỉ muốn làm Thánh nữ độc nhất vô thị, không thể chấp nhận kẻ khác làm Thánh tử!”

Từ Bắc Vọng từ chối cho ý kiến, ngồi xếp bằng trong năng lượng tinh đấu để tiếp tục tĩnh tu.

Minh vật của ai thu hoạch có giá trị hơn, còn không phải do hắn định đoạt sao?

Đến lúc đó, hắn sẽ công bố cả ba con chuột tầm bảo ngang tài ngang sức, đều được xếp vào danh sách hạt giống của Phượng Khuyết, để bọn họ tiếp tục mang lại nhiều lợi ích lớn hơn cho hắn.

Mặc dù hành vi có hơi mất liêm sỉ, nhưng nếu không có hắn ta, ba con chuột tầm bảo kém cỏi đó há sẽ có được ngày hôm nay sao?

Vài ngày sau, một bức tranh mông lung tơi tả bay tới, một cô bé mặc váy đỏ nhạt đứng vững vàng ở bên trên, mái tóc đen nhu thuận được xõa ra, toàn thân phát ra mùi hương kì lạ.

“Dì à!”

Miêu Khả Ái tung tăng chạy đến, mỗi bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển giống như hồ điệp bay lượn.

Nó vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Hoàng Như Thị, đôi mắt to tròn hoá thành hai mảnh trăng lưỡi liềm.

Cô bé khẽ nhéo khuôn mặt ngu ngốc của mèo ngốc rồi cười khẽ một tiếng, khuôn mặt phảng phất nét tươi đẹp của hoa đào mùa xuân.

“Nhạc mẫu, đi thôi.”

Từ Bắc Vọng bước ra khỏi tiểu hành tinh rực rỡ.

Đáy mắt của Hoàng Như Thị loé lên vài tia phức tạp không nói nên lời, thần sắc cũng trở nên vi diệu, bà đương nhiên đã biết câu chuyện giận dỗi của cặp vợ chồng này.

Nhưng lúc này không nên nhắc tới chuyện buồn, bà đành phải dứt bỏ tình thân, chắn chắc sẽ đứng về phía Tiểu Vọng.

“Làm phiền Tiểu Vọng … ”

Hoàng Như Thị mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt trong trẻo mê người, làn da trắng nõn như gốm sứ, khó trách Hoàng Như Thị được gọi là người đẹp nhất của kỷ nguyên thời đại trước kia.

Từ Bắc Vọng cũng không nhìn ngắm quá lâu, hắn hóa thành sao chổi rồi bay vào không trung.