Tán tu khắp vũ trụ đều điên cuồng, ngay cả đệ tử của đạo thống đứng đầu cũng sẵn sàng phản bội tông môn để bái nhập Phượng Khuyết.
Áo bào trắng cấm kỵ, Vô Cực Nhất!
Hai cái tên này đã quá đủ để nhân thế run rẩy!
Hai thiên kiêu cái thế độc nhất vô nhị ở thời đại kỷ nguyên này, hai thần thoại vô địch trong lịch sử vũ trụ, khả năng hiệu triệu của bọn hắn quả nhiên không gì sánh bằng!
Tông môn này được thành lập vì để đối phó với vũ trụ không xác định, cho nên danh phận đệ tử của Phượng Khuyết đồng nghĩa với một nơi cư trú để thoát khỏi đại nạn trong tương lai.
Đứng đầu chính là áo bào trắng cấm kỵ!
Một khi nam tử vẫn chưa gục ngã, thì Phượng Khuyết sẽ tồn tại sừng sững giữa vũ trụ!
Hắn chính là nhân vật huyền thoại, chuyên sáng lập nên những kỳ tích, sở hữu năng lực lật ngược tình thế, ngăn cơn sóng dữ cho toàn bộ chư thiên.
Bằng cách gia nhập Phượng Khuyết, bọn họ lập tức có được cơ hội thay đổi vận mệnh!
Căn bản không cần phải tuyên truyền, vô số người khao khát lao đến Tinh cầu Phượng Khuyết, bắt đầu xếp hàng dài đến vạn trượng dưới bầu trời đầy sao!
Năm người đang đứng sừng sững trên của đỉnh đám mây
“Từ nay về sau, ngươi sẽ phụ trách nơi này.’’ Từ Bắc Vọng thờ ơ nhìn Bạch a di đang ở bên cạnh mình.
Bạch Nguyệt Quang hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, bộ váy trắng như tuyết bao bọc lấy cơ thể mềm mại đẫy đà, trông nàng ta giống như một đóa sen trắng đầy mê hoặc.
Miêu Khả Ái nắm chặt lấy tay tiểu phôi đản, đôi mắt to tròn ngập tràn cảnh giác và đề phòng.
Nàng khẽ liếc nhìn bộ ngực tưng tưng của phụ nhân mũm mĩm đang đứng trước mặt, lập tức cảm thấy có chút ghen tị xen lẫn với hâm mộ.
Thật lớn!
Có thể đè meo meo nghẹt thở chết luôn…
“Đa tạ chủ nhân…’’
Bạch Nguyệt Quang không chút rụt rè mà trực tiếp gọi chủ nhân, nội tâm vô cùng kích động.
Sống qua mấy trăm vạn năm, đây là lần đầu tiên nàng trở thành nhân vật tiêu điểm của chư thiên, cho nên không khỏi cảm thấy hưng phấn kèm với chút căng thẳng.
Đi theo chủ nhân chính là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của nàng.
Lúc trước, dựa vào sự tích cóp trong hai mươi vạn năm mới có thể miễn cưỡng đột phá một bậc. Nhưng trong vòng hai trăm năm gần đây, dưới sự xây đắp của các loại tài nguyên khác nhau, nàng chỉ còn thiếu hai bước nữa đã có thể thăng lên cấp cao nhất.
“Khụ khụ…’’
Vô Cực Nhất ho khan vài tiếng, đôi mắt đen láy mờ mịt nhìn về phía phụ nhân có nốt ruồi ngay mắt.
“Các ngươi giám sát lẫn nhau.’’
Hắn nói rất rõ ràng, dường như đang cố ý nhấn mạnh địa vị bằng nhau của hai bên.
Kẻ điên Thái Sơ chết tiệt, đã nói cả hai đều là trợ thủ rồi, nhưng hắn lại công khai tuyên bố mình chính là thủ lĩnh.
Từ Bắc Vọng vô cảm như cũ, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm phụ nhân có nốt ruồi ngay mắt.
Nàng ta nói năng thận trọng, bộ dáng vô cùng bình tĩnh, tu vi cũng là cảnh giới cao nhất. Tuy nhiên, hắn có thể suy ra từ khí tức hỗn loạn, người này đại khái cũng đang cưỡng ép nâng cao tu vi.
Có thể đại diện toàn quyền nói chuyện, vậy nhất định chính là tâm phúc thân cận.
“Các ngươi ngoan ngoãn phối hợp, đừng có gây mâu thuẫn cho ta.’’
Đôi mắt xanh thẳm của Từ Bắc Vọng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Tuân mệnh!’’
Hai nữ nhân đồng thanh lên tiếng, nhưng lại không tránh khỏi nảy sinh tâm tư cạnh tranh.
Chuyện này liên quan đến mặt mũi của chủ nhân, các nàng tuyệt đối không thể để đối phương độc chiếm quyền lực.
…..
……
Những con sóng bất tận đang cuộn trào trên mặt biển mênh mông, một hòn đảo nhỏ hùng vĩ to lớn sừng sững giữa đại dương, trông có vẻ trơ trọi giữa trời cao sương mù trắng xóa.
Hòn đảo được bao quanh bởi đủ loại thần thú như Bàn Long, Kỳ Lân, Bạch Trạch, những toà cung điện lần lượt vươn lên bầu trời.
Thanh âm kỳ diệu du dương khắp đại đạo, năng lượng hỗn độn dập dềnh khắp nơi.
Tấm bảng “Phượng Khuyết’’ treo cao trên đỉnh trời đầy sao, từng ký tự phát ra ánh sao vô tận tràn xuống phía dưới.
“Chúng ta tạm thời hoạt động như tổ chức sát thủ đi, dựa vào việc nhận nhiệm vụ để duy trì sự vận hành của Phượng Khuyết.’’
Vô Cực Nhất chắp tay sau lưng, giọng nói khàn khàn biểu lộ khí thế kiên định.
Được thôi… Ánh mắt Từ Bắc Vọng ẩn chứa một tia trêu tức, câu nói này có hơi tự kỷ.
Bạch Nguyệt Quang buông tay cúi người, không dám bình luận.
“Kẻ điên, ngươi muốn phản đối ư?’’ Vô Cực Nhất lạnh lùng nói.
“Không…’’ Từ Bắc Vọng vừa mới mở miệng, lập tức đã bị chặn đứng.
Vô Cực Nhất cao giọng, giận không kiềm được nói: “Không sai? Thế mà ngươi lại nói là không sai, ngươi có tư cách gì phản đối chứ?’’
“Tuy rằng chư thiên vạn vực ca tụng ngươi là người thống trị của thời đại kỷ nguyên này, nhưng ngươi thật sự cho rằng mình có thể leo lên đầu ta sao?’’
“Nhanh tay cướp được cái danh Khuyết chủ này, vậy mà đã muốn đứng trên cao hạ lệnh cho ta rồi?’’
“Một khi đã như thế, vậy thì mối quan hệ hợp tác đến đây là chấm dứt!’’
“Chẳng phải kẻ điên Thái Sơ nhà ngươi duy ngã độc tôn lắm à, có gan thì làm dao động địa vị hạng nhất bảng Vấn Đỉnh này của ta đi!’’
Bầu không khí trở nên vi diệu một cách kỳ lạ, Vô Cực Nhất nói không ngừng nghỉ, dường như đã nghẹn khuất từ rất lâu rồi.
Miêu Khả Ái che lỗ tai lại, lớn giọng nói: “Meo meo chịu…’’
“Nói? Ngươi muốn nói cái gì?’’
Đôi mắt tối đen của Vô Cực Nhất nhìn về phía nàng: “Đường đường là sinh linh kỷ nguyên, thế mà giờ vẫn còn chưa đạt thành cảnh giới Đại Đế, ngươi không thấy xấu hổ sao?’’
“Đủ rồi!’’ Từ Bắc Vọng lớn tiếng cắt ngang: “Không có gì cả, ta không phản đối.’’
“Hả?’’
Vô Cực Nhất không kịp đề phòng, chỉ có thể nuốt lại những lời định nói, buồn bã bảo: “Sao ngươi không nói sớm.’’
Miêu Khả Ái trợn to đôi mắt sáng ngời, lẩm bẩm: “Tên mù chết tiệt, ngươi có cho tướng công của meo meo nói đâu!’’
“Tướng công?’’ Ba người đồng thời nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng không hề có chút dao động, thản nhiên nói: “Nếu đã là sát thủ, vậy cũng nên thiết lập ranh giới chứ?’’
Thấy tiểu phôi đản không phản bác, đáy mắt Miêu Khả Ái loé lên một tia mừng thầm gian xảo.
Hừ, còn ai dám nói meo meo ngốc nữa đây.