Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 619




Ngay khi nam tử mù loà vừa dứt lời, ánh mắt của Từ Bắc Vọng hiện lên một tia ý vị sâu xa.

Mối quan hệ hợp tác cùng Vô Cực Nhất vốn dĩ nằm ngoài dự đoán của hắn.

Đứng trên góc độ của Từ Bắc Vọng, bản thân hắn là nằm vùng, căn bản không có tình cảm huyết mạch thân mật, đương nhiên cũng không muốn đoàn kết với những người trùng sinh ở Nhật Bất Lạc.

Nhưng vì sao cái tên Vô Cực lảm nhảm này lại muốn làm như vậy? Phải biết rằng, ba cường giả trùng sinh ở Thần tộc Trường Sinh Bất Hủ sở hữu lực chiến phi thường cường hãn, việc liên hợp với bọn họ mới phù hợp lẽ thường

Xem ra, tên tiểu tử thích lảm nhảm và Trường Sinh Bất Hủ cũng có một chút khoảng cách mà người ngoài không thể biết được.

“Dựa vào danh vọng của hai người chúng ta, lo gì không thể chiêu nạp cường giả?”

Vô Cực Nhất bày ra khí thế hào hùng, vừa cường thế vừa tự tin.

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng không có bất kỳ gợn sóng nào, hắn bình tĩnh nói: “Tự sáng lập môn hộ, ngươi không sợ các vị trưởng bối trong Trường Sinh Bất Hủ nổi giận sao?”

“Ta cũng không bóc tách huyết mạch, chưa hề phản bội Thần tộc, cho dù bọn họ tức giận thì sao chứ?”

Vô Cực Nhất bình tĩnh trả lời.

Từ Bắc Vọng không tỏ ý kiến, nhưng cũng ngầm xác nhận, thiên phú chiến lực chính là vốn liếng lớn nhất của Vô Cực Nhấn. Chỉ cần hắn không vượt qua ranh giới cuối cùng, các vị trưởng bối trong Trường Sinh Bất Hủ cũng chỉ là tức giận mà không làm gì được.

Từ Bắc Vọng thản nhiên: “Ta đây sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một vị thủ lĩnh đạo thống.”

Vô Cực Nhất vô cùng sửng sốt, sau đó nghiêm khắc phủ quyết: “Không có khả năng, ngươi nhất định phải là phụ tá. Còn về chức vụ thủ lĩnh, còn ai ngoài ta có thể đảm đương?”

Đây là điểm mấu chốt của hắn, người đứng đầu kỷ nguyên thời đại này, sao có thể trở thành thuộc hạ của kẻ đứng thứ hai trên bảng Vấn Đỉnh?

“Vậy thì mọi người đều là phụ tá, chủ vị bỏ trống?”

Từ Bắc Vọng cười như không cười, đưa ra đề nghị.

“Không được.”

Vô Cực Nhất rất kiên quyết.

“Vậy thì đàm phán thất bại, ta tuyệt nhiên không làm chó săn của bất kỳ người nào.”

Nam tử trắng khoanh tay bước đi, ánh sao sặc sỡ ngưng tụ thành một con đường hướng về phương xa.

“Tên gọi là gì?”

Vô Cực Nhất bất đắc dĩ, chỉ đành thỏa hiêp.

“Phượng Khuyết!”

Diệu âm ù ù vang khắp bầu trời đầy sao, nam tử áo trắng hóa thành một ngôi sao băng lộng lẫy, lập tức biến mất trong giây lát.

Phượng khuyết…… Vô Cực Nhất lặp đi lặp lại, đồng thời cảm thấy cái tên này thực sự có chút qua loa.

[Vô Địch Thần Thoại]

[Đệ Nhất Thái Cổ]

[Bá Chủ Kỷ Nguyên]

Hắn nghĩ ra ba cái tên, so ra còn tốt hơn cả vạn lần cái tên Phượng Khuyết kia?

“Thôi, Phượng Khuyết thì Phượng Khuyết đi, danh tự chỉ là thứ yếu.”

Vô Cực Nhất nhỏ giọng tự nói.

Hắn vô cùng tin tưởng, Phượng Khuyết nhất định sẽ có một ngày xâm lấn các phương vũ trụ khác, trở thành sự tồn tại cấm kị trong miệng người đời.

……

……

Trên tinh cầu tuyết trắng, một thân ảnh thánh khiết hạ xuống mặt đất.

Bên cạnh ao Cửu Châu, Đệ Ngũ Cẩm Sương đang bó buộc mái tóc đen dài mượt như thác nước, cong eo ngồi xổm rồi rải mồi cho cá tôm, khí chất cao quý trào dâng đến cực hàn, bờ mông mật đào đẫy đà vô cùng dụ hoặc.

Từ Bắc Vọng vừa trông thấy, cự long lập tức ngẩng đầu. Nhưng đáng tiếc, hắn không có cái lá gan này……

“Nương nương……”

Tầm mắt của hắn dừng ở vạt áo sườn xám, sau đó tuần tra tới lui, cảm thấy thoả mãn rồi mới hô lên.

“Phượng Khuyết? Ai là Khuyết chủ?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương xoay người, sau đó nhìn chằm chằm hắn mà không hề chớp mắt.

Trên đường đi, chó săn đã truyền âm về đây, kể lại ngọn nguồn sự việc cho nàng.

Đã biết rõ còn cố hỏi, Phượng Khuyết còn không phải là cái tên của thế lực mà ngươi từng bồi dưỡng ở Cửu Châu hay sao?

“Tạm thời để trống.” Từ Bắc Vọng cũng giả ngu.

Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức trở nên nghiêm túc, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi xác định?”

“Nương nương là Khuyết chủ……”

Chó săn vội vàng nói ra.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ gật cái cằm tinh xảo, đôi mắt màu ngọc bích loé lên một tia thỏa mãn nói:“Bổn cung vô cùng vừa lòng với biểu hiện của ngươi.”

Thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng, đây mới là chó săn của nàng.

“Vô Cực Nhất đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi……”

Từ Bắc Vọng ngồi xuống, rót một ly trà cho nữ vương đại nhân, khuôn mặt mang theo ý cười hài hước.

Thực ra, hắn và lão đại đã sớm muốn thành lập một thế lực cho riêng mình, sau đó dò tìm và chiếm đoạt tiên cơ vào thời điểm hỗn loạn trong tương lai.

Hiện giờ rất tốt, bọn họ có thể mượn cờ hiệu của Vô Cực Nhất để chậm rãi bồi dưỡng thế lực, mở đường cho Thất Quan Vương chậm rãi thẩm thấu vào thế lực của Phượng Khuyết.

Hắn vốn cho rằng bản thân chính là hạt giống số một của Nhật Bất Lạc, đương nhiên có cơ hội chấp chưởng Nhật Bất Lạc trong tương lai, bây giờ mới biết chính mình quá thiếu kinh nghiệm mà suy nghĩ sai lầm. Rất nhiều lão tổ tông vẫn còn chưa chết, quyền lực Thần tộc sao có thể rơi vào tay hắn?

Ngay cả chủ nhân Thiên Đình cũng chỉ có thể châm trà đổ nước cho các hóa thạch sống trong nội bộ Nhật Bất Lạc, lại càng không có bao nhiêu quyền quyết định đối với những nghị quyết trọng đại của Thần tộc.

Nếu đã như vậy, chi bằng sáng lập một thế lực cho riêng mình, đúng lúc vũ trụ đang bước vào giai đoạn chuyển biến. Nếu có thể cướp được tất cả tài nguyên, hắn ít nhất cũng có quyền phân phối theo ý mình.