Sở Tiêu Diệp muốn nói lại thôi.
“Nói.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười hiền hòa.
Sở Tiêu Diệp cẩn thận từng li từng tí kể lại: “Hai nữ tử luôn đứng trước pho tượng của ngài ở Linh giới, một mực nhắc tới bốn chữ đồng hương Bắc Vọng, hiện trạng này đã kéo dài ba năm, ngày đêm không ngừng.”
Bởi vì muốn giúp tôn thượng thu thập năng lượng tín ngưỡng, hắn đã cho đặt vô số bức tượng tại chín ngàn đại vực trong Linh giới. Những bức tượng kia đều do hắn tự tay đúc thành, mỗi bức tượng đều cất giấu một tia ý thức của hắn.
Mà hai nữ tử này, làm đủ mọi cách để thức tỉnh ý thức của hắn suốt ngày này qua ngày khác, cho nên hặn tự nhiên có thể cảm ứng được.
“Ngoại trừ cái này, bọn họ còn nhắc tới chuyện gì không?”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng không chút chấn động nào, bình tĩnh hỏi.
Linh giới?
Có chăng là người siêu thoát từ Cửu Châu?
“Không có.”
Sở Tiêu Diệp lắc đầu.
Từ Bắc Vọng gật đầu, sau đo tùy ý hỏi vị trí bức tượng rồi ra lệnh chuột tầm bảo rời đi.
Hắn lấy ra miếng ngọc bội hoa văn đơn giản, ra lệnh Bạch Nguyệt Quang đến bắt người.
So với chuột tầm bảo, hắn vẫn tin tưởng Bạch a di hơn một chút.
Bất kỳ người siêu thoát đến từ Cửu Châu đều sẽ có khả năng làm bại lộ thân phận của hắn, dù sao thì danh tiếng của hắn cùng lão đại tại Cửu Châu quá vang dội.
Ghen ghét là một trong những tâm tư nguyên thủy nhất của con người, hắn tin rằng lòng người rất xấu xí.
Trước tiên gặp mặt một chút xem có phải bạn cũ không, nếu đúng phải nhanh chóng xóa kí ức, không đúng sẽ bị thiêu thành tro bụi.
“Nam nhân, bên cạnh ánh trăng và ánh sao rực rỡ, ngươi là loại tuyệt sắc thứ ba.”
“Khắp tinh hà vũ trụ, ngươi chính là sự tồn tại rực rỡ nhất.”
Một nữ tử có ngũ quan tuyệt đẹp không tì vết đứng sừng sững trong trời sao, ba ngàn sợi tóc trắng nhảy múa giữa không trung, đôi môi đỏ mọng lấp loé một chút ý vị dụ hoặc.
Từ Bắc Vọng lẳng lặng nhìn nàng ta, đáy mắt loé lên một tia tàn nhẫn, sau đó cố ý bày ra dáng vẻ điên cuồng:“Yếm Vãn, ngươi muốn ta lại cắn thêm một miếng sao?”
Thần nữ cái thế ánh mắt đong đưa, khóe môi kéo lên, khẽ nói: “Ngươi là vị hôn phu của ta, ta đương nhiên sẽ do ngươi bài bố, ngay cả quỳ xuống gọi chủ nhân cũng được.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười chứ không đáp lời, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Quốc vương của Vĩnh Hằng Quốc Độ đã tuyên bố mối hôn sự này ở trước mặt tất cả mọi người, nếu hắn lên tiếng từ hôn, thì chính là chà đạp lên mặt mũi bọn họ, mọi tộc nhân Vĩnh Hằng Quốc Độ có thể nhẫn nhịn sao?
Hắn nhất định sẽ từ hôn, nhưng phải chờ đến lúc thu gom đủ lực lượng, sau đó vạch rõ ranh giới với bọn họ.
“Chủ nhân, chàng cùng nô gia đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Vô Thiên Yếm Vãn úp mở môi son, ánh mắt uyển chuyển tràn đầy ý cười.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nàng ta trong vài giây, chợt giống như cười mà không phải cười: “Với năng lực của ngươi, còn muốn dựa vào ta?”
Hắn vốn dĩ không muốn tru sáat bà điên này, nguyên nhân chính là do bản thể đứng trước mặt hắn chỉ là một phần hoá thân của nàng ta.
Không sai.
Sau khi tu luyện Táng Công cấm kỵ và đánh mất thất tình lục dục, xúc cảm của hắn trở nên nhạy cảm vô cùng, cho nên biết được đặc điểm quỷ dị trên minh thể của đối phương.
Hoàn toàn không phải chân thân.
Có lẽ chỉ có một bộ phận nhỏ tộc nhân của Vĩnh Hằng Quốc Độ, cùng với người tu luyện minh khí như hắn, mới biết được bí mật chấn động này.
“Ta không có lòng tin.”
Vô Thiên Yếm Vãn thản nhiên nói.
Cho dù nàng thi triển một đòn sát thủ, e rằng cũng không làm gì được tên điên này. Hơn nữa, cơ hội trở thành một trong tám người tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn của nàng thấp lại càng thấp.
“Chủ nhân, ngươi và ta đồng tâm hiệp lực.”
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng.
“Ta cần suy nghĩ một lát.”
Từ Bắc Vọng hóa thành một vì sao băng rồi lao vào vũ trụ mênh mông ngay lập tức.
Thuyền của ta đã đủ số lượng, há có thể chở thêm ngươi sao?
Hắn đã có dự định bá chiếm một nửa danh ngạch tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn, chắn chắn sẽ không thu nạp thêm một người nào, càng là kẻ không có năng lực thế này.
Ý cười trong đáy mắt Vô Thiên Yếm Vãn lập tức biến mất, cách diễn đạt này chính là một lời từ chối khéo.
“Vô tình vô nghĩa!”
Khuôn mặt nàng trở nên lạnh lẽo, dáng vẻ cũng ngày càng điên cuồng.
…
...
Ao Cửu Châu.
Một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp đang ngồi trên ghế, cất giọng lười biếng để răn dạy của thiếu nữ váy đỏ bên cạnh.
“Meo meo, ngươi cứ như thế này thì làm sao tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn được?”
Thanh âm trẻ con xen lẫn với ngữ điệu giận dỗi.
“Ui dào.”
Thiếu nữ cúi đầu vuốt vuốt mép váy, bộ dáng ủy khuất: “Dù sao thì meo meo đã có tiểu phôi đản.”
“Sao ngươi lại mang bít tất của Cẩm Sương?”
Đứa bé nhìn chằm chằm đôi bít tất dài đến đầu gối của thiếu nữ.
Thiếu nữ càng ủy khuất hơn, lầu bầu đáp: “Bít tất này đã bị tiểu phôi đản xé nát, meo meo chỉ nhặt lên để mặc ké mà thôi.”
Xé nát?
Hai mắt đứa bé sáng lên lộ vẻ tò mò.
Nam tử áo trắng không tiếng động đứng cạnh ao Cửu Châu, bọn nàng hoàn toàn không phát giác được.
“Nhạc mẫu …”
Hắn hơi lúng túng nhìn đứa bé sở hữu tu vi Cổ Thần nhất trọng.
Hoàng Như Thị nằm trên ghế treo, chăm chú nói: “Vô Cực Nhất không tầm thường, hợp tác với hắn chắc chắn có lợi.”
Từ Bắc Vọng gật đầu, vô cùng hưởng thụ lời đánh giá của Ngoan Nhân Chí Cao của trước kia.
“Đoán chừng, số người được hồi sinh đã lên đến ba mươi.”
Thanh âm non nớt của Hoàng Như Thị lộ ra một tia nghiêm trọng.
Cuộc tranh đấu về sau cực kỳ gian nan, bởi vì mỗi người đều là bậc nhân tài huyền thoại đứng đầu vạn cổ.