Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 610




Các pháp tắc hỗn độn lan tràn trong hư không, những đóa hoa đại đạo lấp lánh ánh sao nở rộ đầy trời, hình tượng tuế nguyệt trong quá khứ xuyên qua đến kiếp này.

Nam tử áo trắng lộng lẫy đứng khoan thai trên một đám mây, mai tóc vàng sáng chói đến lóa mắt, từng sợi từng sợi tung bay tựa như đang được mạ vàng.

Sau khi luyện hóa toàn bộ Kim Ô Thánh Thảo, lực lượng huyết mạch trở nên dày đặc hơn, mà tu vi lập tức đạt tới cực hạn, hắn cũng không cách nào ngăn chặn, cho nên không thể không đột phá.

Mà quá trình đột phá lần này, không ngờ lại hao phí hết ba năm.

Ầm ầm!

Con đường ánh sao vô biên xuyên qua toàn bộ biển vũ trụ, hào quang Đại Đế tràn ngập khắp tinh không vô tận, sau đó rơi vào bên trong dải ngân hà sôi trào, khiến hàng vạn ngôi sao chìm nổi lên xuống

Một Đại Đế trung phẩm vừa mới được ra lò.

“Muôn đời không thể gặp kì tài, tư thế kiềng ba chân đang dần lộ diện.”

Vô số thân ảnh vừa kinh khủng vừa mơ hồ đứng sừng sững trong tinh không, công pháp toàn thân cao thâm đến mức kéo dài hàng vạn trượng.

Những lão tổ tông vừa cảm thấy vui mừng, vừa có chút bất mãn.

Kẻ này quả thực quá cuồng vọng, căn bản không thèm để ý đến ba người trùng sinh của Thần tộc, đồng thời biểu hiện thái độ quá mức rõ ràng, hoàn toàn không có ý định hợp tác.

Theo bàn tính của Nhật Bất Lạc, tốt nhất là ba người đều có cơ hội tiến vào vào Tinh Không Bỉ Ngạn, còn nếu bết bát quá, thì bọn họ nhất định phải chiếm ít nhất một vị trí.

Nhưng tên điên Thái Sơ kia còn đang chuẩn bị đơn độc chiến đấu, các trưởng bối Nhật Bất Lạc gần như không thể nói lý lẽ với hắn, tên nhóc này căn bản không hề quan tâm tới lợi ích của Thần tộc!

Mọi biện pháp uy hiếp hay thuyết phục đều không có hiệu quả, không ai có khả năng ép buộc hắn làm bất cứ chuyện gì.

Dù sao thì thiên phú đạo tâm của tên điên này đang bày ra trước mắt, hắn đương nhiên có vốn liếng để phách lối.

Nhưng vào lúc này.

“Thái Sơ Bắc Vọng, ta muốn đọ sức với ngươi, đánh một trận dốc hết toàn lực.”

Thụy khí Kim Liên lan tràn khắp vũ trụ, vô số dị tượng tráng lệ vô song như những làn khói báo cuồn cuộn.

Nam tử mù lòa hai mắt hiện thân, cả người tỏa ra khí tức tang thương, đứng sừng sững tại Xích Ô Cổ Tinh.

“Vô Cực Nhất!”

Vô số lão quái vật tóc vàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.

Một thiên kiêu cái thế vốn không màng danh lợi, không lấy vật vui không lấy mình buồn, sao bây giờ lại phá lệ bày ra dáng vẻ cường thế như thế này?

“Tiếp một chiêu!”

Thanh âm tuyệt diệu ù ù vang dội khắp đại đạo, khuôn mặt của Vô Cực Nhất dường như đã trải qua năm tháng biến đổi, cho dù núi non sông dài sụp đổ, khí cơ vô địch vẫn chảy xuôi muôn đời

Hắn hiếm khi bừng bừng chí khí anh hùng, phong phạm gây chấn động Cửu Trọng Thiên, bày ra năng lực phô thiên cái địa bao phủ khắp trời đất.

Cảnh tượng này được lan truyền khắp vũ trụ với tốc độ khó tin, vô vô tu sĩ biết tin nhao nhao chạy tới, rất nhiều phôi thai thiên đạo lần lượt giáng lâm.

Bọn họ đều tò mò, rốt cuộc kẻ nào mới là người đứng đầu thời đại kỷ nguyên này!

Không sai, sau khi giết chết hai sinh linh đến từ vũ trụ khác, tên điên Thái Sơ đang vươn lên hạng thứ hai trong bảng Vấn Đỉnh, xếp trên hắn chỉ còn mỗi Vô Cực Nhất.

Mà hiện giờ, hai tên này đã muốn phân cao thấp?

“Như ngươi mong muốn.”

Thần sắc của Từ Bắc Vọng không một chút gợn sóng, hắn nhẹ nhàng nâng ống tay áo lên.

Từng dị tượng Sinh Mệnh Cổ Tinh đâm xuyên qua vũ trụ, mang theo từng đám khí hỗn độn lưu chuyển, tạo thành một biển sao chói lọi và lộng lẫy đến cực điểm.

Biển sao biến thành một kết giới lồng giam và đánh về phía Vô Cực Nhất, màn sương mù hai màu đen kịt xen lẫn xám xịt vô cùng vô tận tạo nên những vết đao lớn ở hai bên đường.

Thân thể Từ Bắc Vọng lại càng tỏa sáng chói mắt, từng vòng hào quang mặt trời dâng lên phía sau hắn, đây là một loại dị tượng huyết mạch bẩm sinh, toàn thân phát ra từng luồng kim quang hừng hực.

Đây là đòn tấn công mạnh nhất của Từ Bắc Vọng mà không cần đến sự trợ giúp của ngoại lực.

Toàn bộ sinh linh tu sĩ trong tinh không đều lập tức chấn động, đồng tử co rút, thần hồn run rẩy, không thể đứng vững.

Bọn họ cảm thấy vừa kinh dị lại vừa hưng phấn.

Đây chính là đòn công kích mạnh nhất của Thiên Đế đỉnh phong!!!

Vô Cực Nhất bị vây chặt trong kết giới biến sai, cả cơ thể giống như rơi vào vũng bùn, chuyển động trở nên chậm chạp, dáng vẻ có chút chật vật.

Nhưng hắn không hề biểu lộ thần sắc khủng hoảng, âm thầm động thủ tìm cách phá giải.

Trong ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng của chúng sinh, một bàn tay khổng lồ tràn đầy màu sắc, một hình tượng tưởng chừng chỉ xuất hiện trong thời đại Hoang Cổ, xuyên qua hàng trăm vạn thời không, rồi rơi xuống bên mép của kết giới.

Ầm ầm!!!

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xảy ra, bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, trực tiếp đánh sập biển sao chói mắt xen lẫn với những vệt sáng màu tím, bóng tối chậm rãi bao trùm lên tất cả.

Trong chốc lát, bầu không khí sát phạt kinh hoàng bao trùm toàn bộ bầu trời đầy sao, biến nơi này thành từng mảnh rách nát, dư chấn gần như chôn vùi tất cả pháp tắc.

“Cũng chỉ có hai kẻ này …”

Vô số hóa thạch sống trong vũ trụ nhìn cảm thấy tê dại da đầu, chiến lực như thế này trông có vẻ đơn giản mà vô cùng đáng sợ, nếu lấy hai kẻ này làm tiêu chuẩn, thì nhóm thiên kiêu cái thế cùng thế hệ kia chỉ là những con kiến hôi nực cười.

Hơn nữa, những phôi thai thiên đạo trong kỷ nguyên này cũng đồng thời cảm nhận sâu sắc luồng khí cơ chết chóc vẫn đang trút xuống, tâm tình tuyệt vọng bi an quét sạch toàn thân.

Đối với bọn họ, đây không phải vấn đề có thể với tới hay không, mà là hoàn toàn không có biện pháp giải thích được!!!

Mạnh đến mức, ngay cả bóng lưng cũng không thể nhìn thấy …

Bất lực cùng không cam lòng, nội tâm của bọn họ lay động không ngừng.