“Cái gọi là ác linh, là một người ôm trong lòng nỗi oán hận cực kỳ thâm sâu mà chết đi, sau đó hóa thành một loại ma quỷ, c dựa vào oán khí để tồn tại ở dương thế.”
“Oán linh giết hại càng nhiều người, oán khí tích lũy bên trong càng nặng, cho nên cần phải diệt trừ ngay lập tức!”
Từ đầu đến cuối, Tây Môn Ẩm Nguyệt vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo thấu xương.
“Vâng!”
Đám bộ khoái đồng thanh hô vâng.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, ánh mắt tùy ý quét qua đám người.
Đại Hội Võ Lâm sắp được tổ chức, Lục Phiến Môn phải đi đến quận Lang Nha để hỗ trợ, đồng thời thuận tay giải quyết một vài vụ án nhỏ nhặt dọc đường.
Từ xưa đến nay, triều đình vô cùng xem trọng Đại Hội Võ Lâm. Ngoại trừ tên Nhan Giới nửa nam nửa nữ, tứ đại danh bổ đều tề tựu đông đủ.
Người dẫn đầu tổ đội bên phải là một tiểu hòa thượng, hai tay hắn chắp lại trước ngực, trên người mặt bộ cà sa nhăn nhúm, dáng dấp mày rậm mắt to, xem chừng vô cùng chất phát.
Viên Tuệ, xếp thứ bảy trên bảng Thanh Vân.
“Đến rồi.”
Đám người đi đến trước một phủ đệ, xung quanh nơi này đang dấy lên từng trân khí tức âm lãnh, khiến cho người ta bồn chồn không yên.
Vách tường của phủ đệ bị tông vỡ, xung quanh chỗ vỡ lan ra mấy vết nứt xanh đen, huyết thịt đen kịt vương vãi khắp mặt đất.
“Linh đài lưu giữ sự thanh tĩnh, không nên bị oán khí mài mòn!”
Tây Môn Ẩm Nguyệt nói xong, nàng dẫn đầu mọi người xông vào bên trong phủ đệ âm u.
Đám người đuổi theo sau.
m phong nổi lên từng trận, oán khí xung quanh bốc lên nồng nặc, rất nhiều đầu lâu đang vật vờ bay lượn ngoài sân.
Đám bộ khoái nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng vô cùng khủng hoảng.
Tách!
Lách tách tách!
Trong màn đêm tĩnh mịch, thanh âm rỉ rả khiến cho máu huyết mọi người đều sắp đông cứng thành băng.
Đột nhiên.
“Người có chí, ắt làm nên.”
Trong bóng tối lặng yên như tờ, một giọng nói mờ mịt du dương vang lên.
Người mặt áo bào đỏ đang đứng chắp tay phía sau, giữ vững tư thái quay lưng lại với mọi người.
Tây Môn Ẩm Nguyệt nhíu mày.
“.…”
Đám bộ khoái vô cùng lúng túng.
Thương sư huynh đang tấu hài đúng không?
“Có chí, ắt làm nên!”
Lần này, Thương Dục nhấn mạnh ngữ khí thêm chút nữa, biểu cảm tỏ vẻ bất mãn.
Lẽ nào bọn họ không cảm thấy vô cùng chấn động, sau đó chọn lọc từ ngữ trau chuốt nhất để đến nịnh hót ta sao?
Xùy —
Huyết quang chớp động, thân thể oán linh hai đầu bị phi tiêu chém làm hai mảnh!
Viên Tuệ thản nhiên đánh ra một chưởng, hoa sen nở rộ trong lòng bàn tay, phát ra kim sắc phật quang,
“Rống!”
Dưới ánh Phật quang phổ chiếu, quỷ ma nhiều không đếm xuể đều gào lên sợ hãi.
Ong ong ong!
Trận chiến hết sức căng thẳng, oán khí ngút trời bao trùm lên toàn bộ phủ đệ, oán linh phiêu đã hội tụ vào một chỗ.
“Giết!”
Đám bộ khoái hét lớn một tiếng, chân khí điên cuồng tản ra tứ phía.
….
…
Sau nửa canh giờ, cảnh tượng diệt trừ oán linh hạ màn.
Viên tuệ bắt sống được một oán linh, dùng phật quang giam cầm nó lại.
Chỉ thấy oán linh không còn ngũ quan, gương mặt trắng bệch đáng sợ, giống như trên đó được thoa một lớp vôi dày, chiếc lưỡi dài ngoằng đỏ tươi lủng lẳng ở khoé miệng.
“Toàn bộ gia tộc đều biến thành oán linh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Tây Môn Ẩm Nguyệt nghiêm khắc ép cung.
Đầu lưỡi của oán linh cuộn tròn, thủ cấp kịch liệt run rẩy, giống như đã trải qua một trận tra tấn tuyệt vọng!
Từ bên trong oán khí truyền ra một giọng nói khẩn đặc. “Lúc còn sống, ta tên Triệu Ngạo…”
…
...
Tô gia.
Từng ngóc ngách trong phủ đệ đều đang giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ rộn ràng.
Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân Tô gia, những nhân vật có tiếng tăm trong khắp phủ thành Thái Xương đều đến dự.
Bây giờ là tiết mục dâng lễ vật.
“Nãi nãi (bà), đây là quà mà ta tặng cho ngài.”
Một nam tử có tướng mạo bình thường, hắn đang dâng lên một chiếc bình hoa tinh xảo tôn quý bằng cả hai tay.
Bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ ra ánh mắt khinh thường giễu cợt.
Nụ cười trên mặt phụ nhân cứng đờ, sắc diện bị những nếp nhăn giống như rễ cây chiếm giữ.
Bà ta vứt bồn hoa đi, chỉ tay vào mặt thanh niên rít lên: “Nhân vật tai to mặt lớn ở khắp phủ thành Thái Xương đều đến chúc thọ cho ta, vậy mà ngươi chỉ tặng ta một chiếc bình đất nát, ngươi muốn khiến cả thành Thái Xương cười nhạo ta sao?!”
Ánh mắt thanh niên quật cường cắn chặt răng không lên tiếng.
“Ha ha ha ha —”
Tiếng cười càn rỡ ngang ngược vang lên, Triệu Ngạo bước ra khỏi hành, cười gằn nói:“Rể quý, không phải là ngươi tùy tiện nhặt cái bô ở trong nhà xí nào đó đến đó chứ?
Lời nói vừa dứt, khắp phòng khách vang lên tiếng cười lớn.
Tô gia này tốt xấu gì cũng là gia tộc có tên tuổi trong thành Thái Xương, sao lại có một tên ở rể phế vật vậy chứ?
Đúng là mất hết thể diện nha!
Đón nhận vô số ánh mắt chế nhạo từ mọi người, nam tử vẫn không hề để tâm, chỉ lắc lắc đầu.
“Tiêu lang, chúng ta đi.”
Một thiếu nữ thanh lệ nhanh chân bước vội đến, muốn kéo thanh niên đi.
“Đứng lại!”
Lão phu nhân nộ hỏa xung thiên, gương mặt vặn vẹo quát ầm lên:“Tô Tuyết Nhi, lập tức gả cho Triệu Ngạo, Triệu công tử. Bằng không, ta sẽ nhét ngươi và cái tên phế vật này vào chung một cái lồng heo rồi trầm xuống sông!”
Tiêu Phàm tức thời ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao: “Nữ nhân của ta, ai dám động đến?”
”Các ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng ai dám bất kính với Tuyết Nhi, chính là đối đầu với Tiêu Phàm ta.”
Trong chớp mắt, cả phòng khách rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Triệu Ngạo giống như vừa được nhìn thấy một cảnh hoang đường nhất từ trước đến nay, hắn ta cười ngặt nghẽo: “Rể quý, chỉ dựa vào chút tài mọn luyện khí kỳ này của ngươi sao? Ta thấy ngươi là bị điên rồi đúng không?”
”Sỉ nhục ngươi thì sao? Ngươi làm gì được ta?”
Lão phu nhân cũng cảm thấy tức cười, trào phúng nói: “Chỉ là một tên chó ở rể, còn dám cắn ngược lại chủ sao?”
Mọi người cũng không nhịn được nữa, lập tức cất tiếng cười nhạo, hưng phấn đến mức vỗ ngực đấm tay.
Nhưng chính ngay lúc này.
Ầm!