Một nữ tử tai nhọn nhỏ xinh đang mang cung tiễn bảy màu ở sau lưng đột nhiên cười khẽ.
Giọng điệu của nàng ta rất êm tai, cứ như có thể hòa tan tất cả vật chất âm tà, đến cả khí tức cũng ẩn chứa lực lượng quang minh.
Tất cả chúng sinh trong chư thiên đều mở to mắt trước cảnh tượng này, bọn hắn bây giờ không thể ngăn cơn sóng dữ, cũng không có sức ngược tình thế, ai ai cũng cảm thấy tuyệt vọng vô tận.
Nam tử mù loà hai mắt bước đi chậm rãi trên bầu trời đầy sao, cho dù là chiến thắng bằng phương pháp đê tiện nhất, Vô Cực Nhất hắn cũng tuyệt đối không thể để vũ trụ nhà mình đánh mất phẩm giá.
Nhưng vào lúc này.
Trên bầu trời đầy sao xa xôi, một ngôi sao chổi tỏa ra ánh sáng rực rỡ cuồn cuộn, lao đến nơi này với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng lại khiến trái tim của sinh linh chư thiên gần như nổ tung!
Bầu không khí lặng ngắt như tờ!
Vô số thế giới và vạn vật trong vũ trụ đều rơi vào trạng thái chết lặng!
Là hắn ư?
Sao chổi nổ tung tóe, một thân ảnh thánh khiết lẳng lặng đứng ở một góc của bầu trời đầy sao, biểu cảm bình thản không chút sợ hãi.
Khí tức toàn thân đều biến mất, cả người tựa như thần thoại tuế nguyệt, mang theo cảm giác thánh khiết mông lung.
Ầm!
Chư thiên vũ trụ xuất hiện một gợn sóng hỗn loạn kéo dài hàng tỉ trượng, vô số sinh linh đang buồn bã ủ dột đột nhiên trở nên hưng phấn, phát ra tiếng hoan hô vô cùng khủng bố!
Màu trắng tuyệt đẹp đó đã được khắc ghi vào lịch sử vũ trụ, hắn ta chính là áo bào trắng cấm kỵ, sự tồn tại phá vỡ kỷ nguyên!
Hàng trăm triệu ngôi sao rung động, vô số tu sĩ nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ, hy vọng áo bào trắng cấm kỵ sẽ cứu vớt vũ trụ đang đắm chìm trong bóng tối!
Sau chuỗi hai trận toàn thua, bọn họ đã bị đẩy đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Nếu tiếp tục thất bại một trận nữa, vậy thì bọn họ hoàn toàn bị đóng đinh trên cột trụ sỉ nhục, không còn lỗ mà chui xuống nữa.
Các lão quái vật của các đại Thần tộc Hoàng Kim đang cực kỳ lo lắng, bọn họ thật sự không thể thua được, tất cả hy vọng đều đặt trên người kẻ điên Thái Sơ cả rồi.
“Nhanh lên, ta đang gấp.’’
Nam tử áo trắng khoanh tay đứng đó, đôi mắt màu xanh ngọc rực rỡ nhìn xuống hai sinh linh từ trên cao.
Vu tộc và Tinh Linh tộc đột nhiên cảm thấy bất an, nhân loại tuấn tú này trông có vẻ không mạnh lắm, nhưng tại sao sự xuất hiện của hắn lại gây ra chấn động lớn như vậy?
Mái tóc vàng của nam tử áo trắng bay phấp phới giữa không trung, ánh mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn, hắn lạnh giọng quát: “Từng người phiền lắm, cùng lên đi.’’
Ầm ầm!
Một câu nói gây chấn động cả vũ trụ một lần nữa, vô số tu sĩ hàng đầu đều cảm thấy da đầu tê dại, khí thế bá đạo của kẻ điên Thái Sơ quả nhiên không ai có thể bì được.
Hai sinh linh này, ắt hẳn cũng phải có năng lực ngang bằng so với tốp bốn bảng Vấn Đỉnh, thậm chí là tốp ba, thế mà hắn lại muốn khiêu chiến hai tên cùng một lúc?
“Buồn cười, ta có thể tùy tiện chém chết ngươi ấy chứ!’’
Sinh linh thuộc Vu tộc càng thêm phẫn nộ, hắn đương nhiên chưa từng gặp phải hạng người cuồng vọng như thế này ở Khởi Nguyên giới, cho nên vô cùng thắc mắc tên nhân loại này thì có tư cách gì?
Hắn ta điên cuồng ca tụng chú ngữ, toàn thân phát ra cổ phù lượn lờ, từng lời nguyền vô hình đảo lộn bầu trời đầy sao, đại đạo bỗng trở nên hỗn loạn, tạo nên cảnh tượng thảm khốc thi cốt rơi vãi.
Đôi mắt của Từ Bắc Vọng vẫn không có chút gợn sóng, hắn chắc chắn chính mình mạnh hơn sinh linh phù văn này, cho nên chỉ triệu hồi một đóa Vương hoa Bỉ Ngạn.
Một nguồn sức mạnh hủy diệt vô tận quét qua, khiến cho phù văn bên trong bầu trời đầy sao bắt đầu sụp đổ, vô số lời nguyền bị ăn mòn, từng cánh hoa pha lê mờ nhạt hiển hoá thành cánh cổng dẫn đến địa ngục
“Không ổn!’’
Sắc mặt của sinh linh Vu tộc đột nhiên thay đổi, thần hồn run rẩy vì sợ hãi, đây chính là Minh khí tinh khiết nhất trên thế gian!
Sao nó có thể xuất hiện ở đây được?
Ầm ầm!
Ngân hà không ngừng sôi trào, nhấc lên những con sóng lộng lẫy, hàng trăm triệu ngôi sao phản chiếu hư ảnh của nam tử áo trắng.
Ánh sao rực rỡ vô tận ngưng tụ trên bầu trời đầy sao này, dần dần hiển hoá thành một lòng bàn tay thật lớn. Lòng bàn tay được bao quanh bởi màn sương mù hai màu đen kịt và xám xịt, cứ như đang ẩn chứa từng thế giới thực bị chôn vùi.
“Kiêu ngạo!’’
Ánh mắt của nữ tử Tinh Linh tộc tràn ngập kinh hoảng, một khu rừng rậm rạp giống như tiên cảnh xuất hiện bên ngoài cơ thể nàng ta, một đám tinh linh đang kéo dây cung.
Thời gian dường như đã trôi nhanh hơn mấy ngàn lần trong nháy mắt, đủ loại dị tượng văn minh đột nhiên đứt gãy, cung tên bảy màu đang lần lượt bắn ra từng tia sáng chói mắt, xé rách năng lượng hỗn độn.
Ầm!
Bàn tay khổng lồ ở trên vũ trụ rơi xuống, hai khí tức minh táng lập tức ăn mòn ánh sáng bảy màu.
Nam tử áo trắng vô cảm như cũ, hắn lập tức hóa thành một ngôi sao, cứ thế mà rời khỏi tinh vực Bắc Cực.
Hắn đi rồi?
Chỉ cần là tu sĩ có thể quan sát chiến trường, ai ai cũng rung động, kinh ngạc không nói gì!
Sự kiện lớn mang tính lịch sử đối với các chư thiên, nhưng trong mắt của áo bào trắng cấm kỵ, lại giống như là một chuyện râu ria nhỏ xíu.
Đến nửa nén hương cũng chưa đủ!!
Nhẹ nhàng bình tĩnh như thế, hời hợt qua loa như thế, hoàn toàn làm các kẻ đứng đầu vũ trụ sợ ngây người.
Kẻ điên Thái Sơ, danh bất hư truyền!
Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được hắn có bao nhiêu kiêu ngạo!
Nhưng.
Hắn có tư cách!