Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 596




Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấp một ngụm cháo, nhìn vào đôi mắt xanh ngọc của hắn

Từ Bắc Vọng nào dám nói ra mấy suy nghĩ tươi đẹp đó, vội vàng nói sang chuyện khác: “Nương nương, tại sao con ngươi của người lại là màu xanh ngọc đậm?’’

Tối hôm qua, hắn đã uống một giọt máu của lão đại, màu sắc của đôi mắt đã khôi phục lại như trước kia.

Hắn cũng không lo lắng về việc bại lộ thân phận, Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể có thể dễ dàng xóa bỏ mọi dấu vết còn vương lại trong Bản nguyên Tinh Thần.

“Không biết.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương hững.

“Vậy tại sao tính tình của người lạnh lẽo như băng tan ngay từ khi sinh ra?’’

Chó săn cúi người, ra sức xoa bóp chân cho lão đại.

Vớ lụa đen đã bị xé nát từ tối hôm qua, nên đôi chân ngọc đang được bao bọc trong đôi tất màu trắng, không quá phù hợp với khí chất cao quý thanh lịch của nàng.

Động tác uống cháo của Đệ Ngũ Cẩm Sương bất chợt dừng lại, nàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?’’

Chó săn ôm đùi nàng vào trông ngực, kiên trì nói: “Nương nương, có lẽ nào người đến từ vũ trụ không xác định không?’’

Đây là suy đoán của bà điên họ Vô Thiên, phôi thai của nàng ta và lão đại từng chảy xuôi cùng một hướng trong kỷ nguyên trường hà.

“Bản cung không quan tâm.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương đá văng cái tay không thành thật của hắn ra, mặt mày vô nghĩa vô vị.

“Vậy nương nương không muốn nhìn thử một lần sao?’’

Chó săn nhỏ giọng cẩn thận nói.

Đệ Ngũ Cẩm Sương không chút do dự, khẽ khàng gật đầu: “Thử xem.’’

Từ Bắc Vọng hơi chút thỏa mãn, đây chính là sự tin tưởng không hề giữ lại, ai lại muốn suy nghĩ và quá khứ của mình bị kẻ khác nhìn thấu chứ?

Vô Tự Thiên Thư trôi nổi trên vòm trời, bởi vì hai người chính là âm dương nguyên thể, gần như có thể dùng chung một thần vật.

Tuế nguyệt lực quay cuồng trên hư không, một tờ giấy trong Thiên Thư trình chiếu hình ảnh.

Nữ tử váy tím tóc tai rối bù ngồi xổm trong thế giới băng tuyết, ôm đầu gối khóc rống đến độ tê tâm liệt phế, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, tuyệt vọng rồi lại bất lực.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức đình chỉ ý niệm Đại Đế, lạnh lùng nhìn thẳng chó săn.

Từ Bắc Vọng giả vờ không thấy, nhưng nội tâm lại tràn đầy thương tiếc, không ngờ lão đại lại khóc thảm như thế, bốn chữ “thống khổ vạn phần” cũng khó có thể miêu tả được hết.

Từng trang giấy trong Thiên Thư nhanh chóng lật qua, khung cảnh sau ngày tận thế thảm khốc được hé lộ ngay lập tức, vô số thân ảnh vĩ ngạn đang bắt đầu đúc lại quy tắc.

Một dòng sông vô tận mang theo tai ương bất hạnh dần dần biến mất, gần hai trăm điểm sáng lấp lánh trôi nổi tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ.

Hai trong số những đốm sáng nằm ở góc xa, một nữ tử phong hoa tuyệt đại dẫm nát quan tài, đưa một trong hai điểm sáng đó vào trong bụng

Còn phụ nhân bất hủ đang đứng trong dị tượng của thực giới đại đồng cũng nhận lấy một phôi thai.

Lão đại và bà điên Vô Thiên.

“Không còn nữa.’’

Giọng điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Quá khứ của nàng rất đơn giãn, thứ duy nhất luôn khiến nàng nhớ nhung chính là mười năm ở Cửu Châu.

“Thử lại xem?’’

Từ Bắc Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lẽo vài lần, sau đó trút hết toàn bộ ý niệm Cổ Đế, mở ra một trang giấy trong Vô Tự Thiên Thư.

Trong phút chốc, biểu cảm của hai người đột ngột thay đổi.

Dưới bầu trời đầy sao vô biên vô tận, một cậu bé nắm tay cô bé đứng trong cổ thuyền, hai đứa trẻ nhìn vào vũ trụ bao xa.

Cậu bé mặc y phục màu tím loang lổ, cô bé lại có nước da trắng nõn, dung mạo hoàn mỹ không tì vết, ánh mắt khiếp sợ rụt rè, nhưng khoé môi vẫn luôn phảng phất ý cười ngọt ngào.

“Là bản cung?’’

Đồng tử của Đệ Ngũ Cẩm Sương đột nhiên co rút lại, sửng sốt lần đầu tiên trong đời: “Thằng nhóc đó là ngươi?’’

Đạo não của Từ Bắc Vọng trở nên trống rỗng.

Có lẽ là hắn… Bởi vì hắn cũng nhìn thấy cậu bé này trong ký ức.

“Ca ca, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vũ trụ đó, chúng ta thật quá nhỏ bé.’’

Cô bé nắm chặt lấy tay cậu bé, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve những vì sao đang tự do bay đến.

Ca ca!!!!!

Ầm ầm!!

Cứ như là sét đánh giữa trời quang.

Từ Bắc Vọng đầu váng mắt hoa, cả người như bị rút cạn sức lực, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình quá ngớ ngẩn.

Huynh muội?

“Ngươi là chó săn của bản cung…’’

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút mơ hồ, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kiên quyết.

“Huynh muội cũng được…’’

Từ Bắc Vọng sững sờ.

“Ta nhỏ tuổi hơn ngươi đó, được chưa? Ngươi cứ bám theo…’’

Biểu cảm của cậu bé rất lạnh lùng.

“Ta chỉ nhận ngươi làm ca ca thôi, đợi khi ta mạnh lên rồi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi!’’

Cô bé hoàn mỹ đến mức sao trời trở nên nhạt nhòa, nàng cười hì hì rồi hái một ngôi sao xuống và đưa cho hắn.

Từ Bắc Vọng thở phào một hơi, may mà không phải huynh muội…

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương di chuyển, nhìn chằm chằm vào cô bé bên trong Thiên Thư.

Rồi đột nhiên, một cỗ năng lượng hùng vĩ xuất hiện trong bầu trời đầy sao, một tinh sa màu ngọc bích đậm rực rỡ va chạm vào chiến thuyền.

“Ca ca, mau tránh đi.’’

Cô bé sợ tái mặt vì sợ hãi, đẩy cậu bé ra theo bản năng, cơ thể xông ra phía trước để ngăn cản lại.

Một tia sáng chói chang xuất hiện, chiến thuyền nhỏ bé hóa thành bột mịn, trên bầu trời chỉ còn lại cậu bé đang nôn nóng gào thét.

Trong vũ trụ, một nữ tử mặc áo trắng phong hoa tuyệt đại đi ra, nàng liếc nhìn bầu trời đầy sao một cái, bỗng mang theo tinh sa màu ngọc bích và một sợ hơi thở, sau đó xuất hiện bên cạnh con sông dài chứa đầy kiếp nạn tận thế.

Ngay sau đó là khung cảnh bên trong vũ trụ khác, hình ảnh Hoàng Như Thị nhận lấy phôi thai trong suốt.