Một thiếu nữ váy đỏ lấm lem cả người, nàng dựa vào gốc cây, cúi gằm mặt xuống đất.
“Con mèo ngu ngốc!”
Một tiếng hét truyền khắp chín vạn dặm.
Thiếu nữ vui mừng khôn xiết, nhưng nàng vừa chạy vài bước rồi dừng lại, sau đó cúi gằm mặt tỏ vẻ bất cần.
“Nếu ngươi chán ghét meo meo, còn đến chỗ này làm gì?”
Nàng mím môi, đưa mắt tìm kiếm khắp vòm trời.
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, hắn đương nhiên nhìn ra tia chờ mong trong đôi mắt của thiếu nữ váy đó, giọng nói mang chút thúc giục: “Phun lửa.”
“Ồ.”
Khuôn mặt thiếu nữ trở nên thương tâm, nàng ủy khuất bật khóc, đôi mắt đẫm nước mắt.
“Ngươi chịu đựng lâu như vậy, tại sao vẫn bị nàng đánh bay?”
Từ Bắc Vọng cười hỏi.
Hắn tùy ý xuất ra một bàn tay khổng lồ, bế thiếu nữ nhỏ bé giống như nhấc một chú gà con lên không trung.
“Tránh ra, meo meo không thèm để ý đến ngươi.”
Thiếu nữ xinh đẹp liều mạng chống cự, mái tóc đuôi ngựa vung vẩy tán loạn, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra.
Nàng chính là một cái túi trút giận, thậm chí còn là một cái túi trong suốt, không ai thèm quan tâm.
“Cho ngươi hôn ta một cái.”
Từ Bắc Vọng nhích mặt lại gần.
Trong lòng thiếu nữ mừng thầm, nhưng nhẹ nhàng vân vê mép váy, bày ra dáng vẻ xấu hổ.
“Vậy ta đi nhé?”
Từ Bắc Vọng liếc nhìn nàng.
Thiếu nữ váy đỏlập tức nhón chân lên, nhưng vẫn không với tới, đành dứt khoát nhảy dựng lên rồi hôn vào má nam tử áo trắng. Lúc này, nàng mới hài lòng mà hừ hừ hai tiếng.
“Meo meo muốn ôm một cái.”
Nàng biến lại thành con mèo trắng béo tròn, chen lấn mạnh mẽ vào lồng ngực Từ Bắc Vọng.
“Gầy.”
Từ Bắc Vọng có chút đau lòng, con mèo không tim không phổi, không ăn lại nằm này, nó có gì phiền não mà lại gầy như thế?
“Meo meo gặp ác mộng, vừa nhớ đến ngươi thì lập tức rơi nước mắt. Meo meo khóc rất lớn, khóc xong thì sụt cân thành thế này.”
Con mèo mập gối đầu lên khuỷu tay hắn, sau đó từ từ nhắm mắt, thư thái hưởng thụ cái ôm của tiểu phôi đản.
“Còn nói sẽ bảo hộ ta, tự nhìn thực lực hiện tại của ngươi đi.”
Từ Bắc Vọng cố tình bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Mèo ngu ngốc từng bày ra khí thế ngút trời mà tùy ý nhục nhã lão đại ở Cửu Châu, nhưng đã gần ba trăm năm trôi qua rồi mà vẫn dễ dàng bị thao túng như cũng.
Nói đến chuyện này, mèo béo cảm thấy ủy khuất, nhỏ giọng phàn nàn: “Do các ngươi quá lợi hại … ”
Từ Bắc Vọng ôm nó, đạp lên hư không rồi đi về phía cung điện.
Lúc còn ở Cửu Châu, hắn từng nhìn thấy khí vận của hai người, lão đại hoàn toàn nghiền ép con mèo ngu ngốc này.
Trước đây,, hắn cảm thấy chuyện này hết sức bình thường, hiện giờ mới nhận ra một chi tiết quỷ dị. Xét về vận khí, phôi thai thiên đạo không thể cao hơn sinh linh kỷ nguyên được.
“Ngươi thường xuyên bị nàng khi dễ nhỉ?”
Từ Bắc Vọng cười nói.
“Ngươi cũng đâu có khác gì, đường đường là áo bào trắng cấm kỵ, nhưng lại thích liếm chân điên cuồng.”
Mèo béo lầu bầu đáp lại.
Nó càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, kỳ quái hỏi: “Tên điên Thái Sơ, thiên kiêu cái thế nổi bật nhất trong kỉ nguyên thời đại này, một nhân vật cường đại xưa nay chưa từng có … ”
Những câu nói khen ngợi tiểu phôi đản của người đời, nó nghe nhiều đến mức có thể dễ dàng đọc ngược lại.
“Ngậm miệng!”
Từ Bắc Vọng gõ thật mạnh vào đầu nàng.
Hắn vô cùng quen thuộc với nhà bếp trong cung điện, mọi ngóc ngách đều được trang trí giống hệt cung Thái Sơ tại Cửu Châu.
Sau nửa canh giờ bận rộn, một bát canh cua nóng hổi được đặt trên bàn ăn.
Khuôn mặt nhỏ của mèo béo bị đỏ bừng vì sức nóng, vầng trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nó gắp một miếng thịt chấm vào bát tương rồi bỏ vào miệng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm chó săn, đến khi hắn nhìn lại, nàng mới dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Nương nương, ta nghe nói ngươi từng khóc rất dữ dội?”
Từ Bắc Vọng gắp một khối rau xanh cho nàng, hỏi một cách vô cùng thích thú.
Chậc chậc, dáng vẻ lão đại khóc sẽ như thế nào? Trước đến nay chưa từng thấy.
“Có sao?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cảm như cũ, nàng lạnh lùng liếc nhìn con mèo béo đang cắm đầu ăn cơm.
“Hương vị bình thường.”
Nàng ăn miếng rau xanh, hững hờ đưa ra đánh giá.
Nội tâm của chó săn có chút mất cân bằng, ta cũng không phải ta đánh không lại ngươi, ngươi ngạo kiều cái gì chứ!
“Ta còn tưởng rằng nương nương sẽ ôn nhu khen ngợi công sức vất vả của ta.”
Hắn vô cùng phối hợp gắp thêm một miếng thịt.
Mặt mày của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lẽo vài phần, nàng duỗi đôi chân ngọc tinh xảo của mình, cọ cọ qua lại trên đùi Từ Bắc Vọng.
“Xem ra ngươi đang hi vọng bổn cung thần phục ngươi nhỉ?”
Đôi mắt xanh ngọc bích của nàng khẽ híp lại.
Từ Bắc Vọng kiên cường trả lời: “Ít nhất cũng nên bình đẳng, trong chuyện tình cảm, địa vị của cả hai đều ngang nhau.”
Sau khi phấn đấu mấy trăm năm, hắn cũng nên hưởng thụ một chút, tìm cơ hội yêu cầu nàng khiêu vũ trợ hứng.
“Thật sao?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương duỗi thẳng đôi chân xinh đẹp quấn trong lụa đen, khẽ nâng cằm Từ Bắc Vọng lên.
Mỗi khi nàng bày ra đòn sát thủ này, đều thành công khơi dậy niềm đam mê sâu sắc nhất trong cơ thể của hắn.
Tốt lắm, hắn bại trận rồi.
“Nương nương muốn thế nào, thì cứ như thế đó đi.”
Từ Bắc Vọng gãi nhẹ vào lòng bàn chân nàng.
Con mèo béo lập tức bĩu môi, suýt nữa không nhịn được cười.
“Đừng vọng tưởng có thể thay đổi bản cung.”
Nhìn thấy chó săn vẫn cưng chiều mình như mọi khi, đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút vui mừng khó tả.
Từ Bắc Vọng có chút cạn lời với chính mình, chẳng lẽ hắn có máu M, cho nên mới mê luyến lão đại hết lần này tới lần khác?
Muốn ngừng mà không được, nghiện ngập tới mức hết thuốc chữa.
Chẳng lẽ càng ngạo kiều, càng có mị lực?