Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 587




Thanh âm từ tính linh hoạt kỳ ảo vang lên, một nữ tử cao gầy yểu điệu đứng sừng sững trên bầu trời, tiên cơ ngọc cốt lưu hà tràn thuỵ toát ra phong thái tôn quý không thể với tới được.

Vô số sinh linh khắp chư thiên câm như hến, không dám nhìn thẳng vào nữ tử sáng chói này.

Phục Hi Bán Hạ của Thần tộc Phù Thổ cửu trọng!

Hạng một bảng Vấn Đỉnh của kỷ nguyên trước!

Tuy rằng chất lượng của phôi thai thiên đạo kỷ nguyên trước có hơi kém cỏi, nếu xét vào thời đại này, có lẽ Phục Hi thần nữ chỉ có thể xếp ở hạng năm hạng sáu mà thôi.

Nhưng không thể phủ nhận, sắc thái truyền kỳ của nàng đã kéo dài suốt một thời đại!

“Tiểu bối, ngươi chắc chắn muốn cướp với ta?’’

Thanh âm khẽ khàng truyền đến từ một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nam tử mặc áo bào màu vàng đang cầm một gốc cây đào trong tay xuất hiện một cách mông lung mơ hồ, vô số cổ thú đi theo phía sau.

Sinh linh chư thiên chấn động mãnh liệt không ngừng một lần nữa!

Thánh Vương Vạn Cổ!

Hạng nhất bảng Vấn Đỉnh của kỷ nguyên huy hoàng nhất, một sự tồn tại có một không hai của Bắc Cực Thú Liệp, sinh linh kỷ nguyên cao cấp nhất với bản thể là một cánh hoa đào.

Dần dần, các đại nhân vật cấp bậc truyền thuyết đều giáng lâm, chiến tích huy hoàng của mỗi một người đều được khắc sâu vĩnh viễn trong lịch sử vũ trụ.

Mà Vô Cực Nhất và Vô Cực Nhị đang đứng một góc ở trên bầu trời đầy sao lại có chút ảm đạm không màu.

Linh giới chưa bao giờ rầm rộ đến thế!

Vô số thân ảnh vĩ ngạn cố gắng ngăn chặn khí tức dao dộng vì sợ làm sụp đổ cả chín ngàn đạo vực, tạo thành tội nghiệt không thể cứu nổi.

Rồi đột nhiên.

“Ai dám cướp đồ của ta?’’

Thanh âm đại đạo dập dờn ở vũ trụ ngân hà mơ hồ, một ngôi sao băng sặc sỡ lướt qua trong nháy mắt.

Thân ảnh thánh khiết sừng sững ở giữa bầu trời, ánh mắt ẩn chứa ý vị khó lường, hắn đi từng bước một về phía Linh giới.

Phục Hi Bán Hạ híp đôi mắt đẹp, trầm giọng nói: “Kẻ điên Thái Sơ, thực lực của ngươi còn chưa đủ tư cách…’’

Tiếng nói đột ngột ngừng lại.

Bịch bịch.

Sở Tiêu Diệp đột nhiên hưng phấn cuồng nhiệt, khó tin đến cùng cực, hắn quỳ rạp xuống đất run giọng nói: “Cung nghênh tiền bối!’’

Trong nháy mắt, Sở Tiêu Diệp khóc lóc tựa như một đứa trẻ, giọng nói cứ như nghẹn trong cổ họng.

Hắn vẫn luôn khắc ghi ân nghĩa của tiền bối, cho đến giờ vẫn còn rất cảm động. Rốt cuộc, hắn cũng đã được nhìn thấy sự tồn tại vô thượng này một lần nữa rồi.

“Tiền bối, nếu không có ngài thì vãn bối đã sớm trở thành xương khô trong phần mộ rồi, thứ này là của ngài.’’

Sở Tiêu Diệp không hề do dự mà khẽ vuốt đỉnh đầu vài cái, một góc tấm bia đá lập tức chậm chạp bay lên.

Khóe môi Từ Bắc Vọng không kiềm được cong lên, đường thẳng giữa trán hắn trào ra một chút mây đen.

Trong thoáng chốc.

Một ánh mắt cực đại lạnh lùng cực kỳ thâm thúy hiển hiện giữa hư không, từ từ chuyển động và ngưng tụ, tựa như đang giám sát toàn bộ vũ trụ.

“Dám ngỗ nghịch người của Nhật Bất Lạc, giết không ta!’’

Mái tóc vàng óng của nam tử áo trắng bay phất phới giữa không trung, âm thanh tế tự lành lạnh chảy xuôi trong ngân hà.

Rất nhiều thân ảnh tóc vàng mơ hồ hiện thân từ một nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ, chín vầng Đại Nhật rực rỡ có kích thước hàng vạn trượng xẹt ngang qua, phát ra khí tức nóng bỏng đến tận cùng, khiến cho các lằn ranh trong vũ trụ bỗng chốc thành tro tàn.

Bức màn trường màu ngọc bích của Thiên Cung phát ra uy thế có một không hai, dường như muốn dung luyện hết thảy bằng huyết mạch của Nhật Bất Lạc!

“Ai dám đến cướp?’’

Ánh mắt của nam tử áo trắng phong hoa tuyệt đại không có chút gợn sóng nào, tựa như hắn là sự tồn tại duy nhất trong vũ trụ, liều lĩnh không ai bì nổi!

Các Thần tộc Hoàng Kim chỉ biết im lặng, những tồn tại cái thế cũng nhìn nhau không nói gì, Nhật Bất Lạc đang ở trong trạng thái dốc toàn bộ sức mạnh, khó tránh khỏi tạo ra uy thế khủng bố.

Chủ yếu là do một góc tấm bia đá này không phải do kẻ điên Thái Sơ cướp đoạt, mà là do con kiến kia cam tâm tình nguyện dâng lên, vì thế mà hắn cũng không có chút áp lực nào.

Nhìn bộ dạng khóc rống lên của con kiến đó, chỉ sợ địa vị của cha mẹ ruột cũng không so được với kẻ điên Thái Sơ.

Về ý nghĩa nào đó, đây vốn là thần vật cơ duyên của kẻ điên Thái Sơ.

Bây giờ ai dám ra tay cướp lấy, vậy thật sự là hoàn toàn đắc tội với Thái Sơ thị của Nhật Bất Lạc rồi, ngay cả Trường Sinh Bất Hủ và Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng đang phải đắn đo vô cùng.

Tại một ngọn núi hẻo lánh nhất trong chín ngàn đạo vực ở Linh giới, cả hai người Vũ Chiếu và Triều Khuynh Tuyệt đều đồng thời chấn động, đại não trống rỗng, trái tim sắp nhảy ra ngoà lồng ngực!!

Các nàng cũng đã từng ảo tưởngvề việc được bay cao trên bầu trời, nhìn chằm chằm vào vô số vì sao, và trở thành một nhân vật vang dội trong vũ trụ bao la.

Nhưng khung cảnh trước mắt này, các nàng nằm mơ cũng không dám làm ấy chứ!

Một câu khiến cả vũ trụ không ai lên tiếng!

Mạnh mẽ đến độ hàng vạn vạn sinh linh run rẩy!

Hắn có được quyền thế khó mà tưởng tượng nổi, phảng phất như chúa thế ở tinh không.

Đây là Từ ác liêu của hiện tại?

“Hắn tùy tiện chỉ điểm một câu, chúng ta sẽ có thể siêu thoát khỏi Linh giới, có được một ngôi sao thuộc về chính mình trong chư thiên vạn vực, sống lâu mấy chục vạn năm…’’

Giọng Vũ Chiếu không ngừng run rẩy, từ đầu đến cuối vẫn chưa khôi phục lại từ sự rung động.

Chính là vì đã từng đào quặng mỏ khi phi thăng, nàng mới biết được cuộc sống trong chư thiên vạn vực tàn khốc biết bao nhiêu, vượt qua mỗi một cảnh giới nhỏ gian nan như thế nào!

Rốt cuộc, Từ ác liêu đã phải trả giá những gì mới có thể có được tất cả những thứ này?

Về phần tại sao hắn lại họ Thái Sơ, Vũ Chiếu cũng không dám nghĩ đến, thậm chí ước gì ký ức ở Cửu Châu của mình bị biến mất.

“Chúng ta rất nhỏ bé.’’ Triều Khuynh Tuyệt luôn luôn kiêu ngạo lạnh lùng cũng chỉ biết cúi đầu, ánh mắt ngập tràn mất mát và hy vọng.

Chỉ là một ít hy vọng.

Sự thật tàn nhẫn đã sớm mài mòn góc cạnh và lòng tự trọng, nàng hy vọng Từ công tử có thể nhớ đến bạn cũ, thoáng dìu dắt một chút.