Một con quạ đen đậu ở một cây lê trơ trụi, trong toà từ đường đổ nát ở phía xa xa là, một thân ảnh màu trắng từ từ đi ra.
“Đại ca ca…”
Một đứa trẻ thắt bím sừng dê chạy đến, nhưng quá sợ hãi mà không dám tiếp cận hắn.
“Tiểu bằng hữu, ngươi vừa hát đúng không?”
Nam tử tuấn mỹ đến mức ma mị, phong thái lộng lẫy vô song giống như vài thập kỷ trước.
“Đúng vậy!”
Đứa trẻ lấy hết dũng khí rồi hát vang: “Bộ cánh cứng nói, với kim và dây của ta, ta sẽ đến làm quần áo sinh nhật.”
“Ai sẽ đào mộ hắn? Là ta, con cú mèo nói, dùng đục và xẻng của ta, ta sẽ đến đào mộ.”
Từ Bắc Vọng xoa đầu đứa trẻ, dịu dàng nói: “Hát rất hay, đừng hát nữa.”
Một làn sương mù màu xám đen trào ra, hư ảnh Đại Đế đứng sừng sững phía sau, đứa trẻ hóa thành bột mịn trong chốc lát, sau đó lại hồi dậy một cách quỷ dị, toàn thân đằng đằng sát khí.
“Thì ra là vong linh đã chết từ lâu rồi.”
Từ Bắc Vọng hít một ngụm khí, hắn vừa bị mê muội bởi khí tức cường đại của nó.
“Ngươi đánh ta!”
Đứa trẻ lã chã chực khóc, sợ hãi chạy ra xa.
Một cụ ông và một cụ bà bước ra từ trong thôn, cơ thể còng kèo có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, cả người đầy tử khí tràn đây, bọn họ đều là vong linh đã bị phong ấn nhiều năm.
“Đưa ta ra ngoài đi các vị.”
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng tràn đầy ý cười, lực lượng khủng bố trong cơ thể khiến khiến hắn sinh ra khoái cảm vô hạn.
Giống như ngay sau đó, hắn sẽ trở thành Vĩnh Dạ Quân Vương, toàn bộ vũ trụ phải nằm rạp run rẩy dưới chân hắn.
Cảm giác này cực kỳ tuyệt vời.
“Ha ha ha ha…”
Hắn cười đến đầu bù tóc rối, hai tròng mắt đỏ sậm như máu, một đường thẳng dựng đứng giữa trán tuôn trào mà sương mù màu đen dày đặc.
“Mời.”
Cụ ông vô cùng cung kính, ánh mắt nhìn về phía đầu thôn, ông ta cũng không cần nhiều lời, Táng Công cấm kỵ cũng tạo thành nhân quả, bất cứ ai cũng không thoát khỏi.
“Chờ ta trở về, dẫn các ngươi đi sát phạt.”
Từ Bắc Vọng ngừng cười, nhẹ nhàng bước đi, thân ảnh dần dần biến mất ở thôn nhỏ.
Trong vùng đất hắc ám vô tận, nam tử áo trắng từ từ vượt qua, màn sương mù lượn lờ quanh người hắn đang ăn mòn từng tấc không gian.
…
…
Thế giới thứ nguyên, Đệ Ngũ Cẩm Sương khổ sở chờ đợi suốt năm năm, dung mạo của nàng vẫn cao quý thanh lịch như cũ, nhưng có chsut tiều tụy.
“Cẩm Sương…”
Trong quan tài trong suốt, Hoàng Như Thị nhíu chặt hàng mày.
Nữ khi đã không thể khống chế được tâm tình, nhiều lần muốn xông vào Vô Tẫn Táng Thổ, nhưng tất cả các con đường đều đã bị những lão tổ tông trong tộc phong ấn.
Bỗng nhiên.
Ầm ầm.
Một bóng đen vô biên vô tận vọt đến, khí tức tai ương lan tràn, một thân ảnh nhàn nhã xuất hiện.
“Tiện nhân!”
Đôi mắt xanh thẳm của Đệ Ngũ Cẩm Sương loé lên một tia vui sướng kỳ lạ, sau đó lại biến mất trong nháy mắt. Nàng lạnh mặt như bình thường, muốn được nghe hai chữ “Nương nương” dịu dàng.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nàng một lúc, vuốt cằm nói: “Cảm ơn vì được gặp nhau và được ngươi chăm sóc.”
Hắn đứng sừng sững ở đạo đài, vầng trán tuôn trào một hạt giống hình lăng kính mù mịt.
“Ngươi hãy luyện hóa nó, nhất dịnh sẽ có cơ hội đúc thành thân thể bất tử bất diệt, đủ để hoàn trả ân tình tại Cửu Châu.”
“Nếu không có Đệ Ngũ Cẩm Sương ngươi, Từ Bắc Vọng ta cũng không thể có được thành tựu như bây giờ.”
Từ Bắc Vọng nói câu này rất bình tĩnh, lạnh nhạt.
Đương nhiên, hắn mãi mãi ghi nhớ đôi mắt xinh đẹp của mỹ nữ này, ngoài ra còn có xương quai xanh tinh xảo, đôi chân ngọc hoàn mỹ, ngón chân phấn nộn cuộn lại, nhưng lại không hề phát sinh một tia xúc cảm tình dục.
Hắn thử tới gần vuốt ve, nhưng toàn bộ linh hồn và thân thể cực kỳ kháng cự.
Giống như đối mặt với cố nhân, chỉ một chút gợn sóng ký ức nổi lên, sau đó lại tiếp tục thờ ơ như những người người xa lạ.
“Ngươi điên rồi sao?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương như bị sét đánh, đôi mắt xanh thẳm trở nên cuồng loạn, hung tợn.
Nàng từng tưởng tượng vô số cảnh tượng gặp mặt, tùy tùng sẽ oán trách nàng, hoặc mặt dày ôm đùi nàng rồi nhận sai, hoặc vênh váo khoe khoang.
Nhưng nàng không ngờ hắn lại buông ra lời nói tuyệt tình như vậy, ngữ khí vô cùng bình tĩnh hòa nhã, không hề có tia rung động nào.
“Tiểu Vọng, ngươi bị ăn mòn ý thức?”
Hoàng Như Thị hoảng sợ nói.
Bà hoàn toàn không tin, tên nam nhân này đã từng bất chấp tất cả mọi lời can ngăn mà đi vào táng thổ, rốt cuộc lại có thể nói ra lời như vậy.
Cơ thể Đệ Ngũ Cẩm Sương run rẩy, mái tóc đen toán loạn tung bay, Từ Bắc Vọng chỉ nảy sinh một sự thương hại với cố nhân, nhẹ giọng an ủi: “Chó săn của ngươi đã chết, nương nương chọn người mới đi.”
“Ta từng rất mê luyến mùi hương của ngươi, thế nhưng bây giờ có hơi chán ghét.”
Hạt giống màu đen lơ lửng trên đạo đài, áo bào trắng từ từ đi về hướng hư không: “Ngươi đối xử tốt với ta, thần vật này cũng đủ trả ơn lại, đây chính là quy luật nhân quả, từ nay không ai nợ ai.”
Hắn nói xong, quay đầu cười với Hoàng Như Thị trong quan tài trong suốt: “Về phần thân phận của ta, các ngươi vạch trần cũng không sao. Dựa vào thiên phú hiện tại của ta, cho dù là giả, Nhật Bất Lạc cũng sẽ biến thành thật.”
Từ Bắc Vọng bật cười ha ha, dường như không có việc gì, để lại dấu vết của Cổ Đế, khí tức xám đen bao phủ, thể hiện lực lượng vô cùng khủng bố.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ không gặp nhau trong suốt quãng đời còn lại, hãy để chuyện cũ bay theo gió.”