Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 556




Vầng Đạt Nhật huy hoàng và Thế giới đại đồng đứng sừng sững ở hai đầu, nhìn chằm chằm vào Vô Tẫn Táng Thổ.

Tay áo của Vô Thiên Yếm Vãn tung bay giữa không trung, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng, cơ thể cứng ngắn không nhúc nhích.

Nàng luôn cảm thấy Thái Sơ Bắc Vọng có gì đó không thích hợp.

Nam nhân này vẫn luôn tao nhã cao quý, tâm tư thâm trầm không thể đoán ra được.

Nhưng tại sao vừa thấy được Hoàng Cẩm Sương, hắn lại hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, thật sự là do sát ý mãnh liệt ư?

Nàng không tin.

Vô Thiên Yếm Vãn có một trực giác, quan hệ của hai người này không đơn giản.

Có điều đây chỉ là suy đoán mà thôi, nàng rất muốn thử nghiệm một chút, một khi hai sinh linh hoàn hảo không thương tổn gì xuất hiện trong Vô Tẫn Táng Thổ, điều này chứng tỏ hai người không xảy ra tranh chấp giết chóc.

Suy đoán của nàng đã trở thành sự thật!

Các lão quái vật của Nhật Bất Lạc đều có biểu hiện căng thẳng, mặc kệ Thái Sơ Bắc Vọng làm ra chuyện tàn nhẫn vô tình cỡ nào, bọn họ đều có thể dễ dàng tha thứ.

Chỉ có phản bội là không được!

Trong thế giới đen tối, vạn vật đều suy kiệt tàn lụi, sương mù màu đen lượn lờ ăn mòn tất cả năng lượng vật chất, cứ vậy mà lúc ẩn lúc hiện trong vũ trụ.

Thế giới hắc ám trầm luân trong vũ trụ, trong sự chờ đợi dài dòng, một thân ảnh váy tím xuất hiện trở lại, con ngươi màu xanh ngọc lạnh lẽo tận xương liếc nhìn xung quanh.

Mái tóc đen của Đệ Ngũ Cẩm Sương buông xuống, nàng cố gắng ngăn chặn ý thức hỗn loạn, ở sâu trong lòng vẫn luôn có một chút chờ mong.

Nàng vô cùng muốn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, ánh mắt ngập tràn ngân hà rực rỡ đó.

Không có.

Dường như, hắn thậm chí cũng không chịu đến đây.

Sắc mặt của Đệ Ngũ Cẩm Sương lãnh đạm như cũ, vào giờ phút này, nàng có cảm giác bản thân chỉ còn hai bàn tay trắng sạch sẽ, cứ như một người đã chết nhiều năm.

“Không ở Vô Tẫn Táng Thổ…’’

Hai đại Thần tộc Hoàng Kim liếc nhau,bất chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu hồi Trụ Vực Hỗn Độn Liên, Vô Tẫn Táng Thổ tan biến trong tầm mắt.

….

….

“Kim vô túc xích, nhân vô thập toàn.’’

(*) đến cả vàng cũng chẳng thể thuần khiết thì con người nào có ai hoàn hảo.

“Làm gì có sinh linh nào có thể cực kỳ hoàn hảo, không có chút tì vết nào chứ?’’

Dưới táng cây lê trắng muốt như bị bao trùm trong táng y màu trắng, ông cụ hoà ái nhìn về phía đứa bé bên cạnh.

Đã gần mười năm rồi, đứa bé này vẫn cứ như là không trưởng thành, vẫn ghim bím tóc sừng dê như trước, ánh mắt sáng ngời tinh khiết chỉ thuộc về con nít.

“Nhưng đại ca ca kia trông có vẻ cũng rất hoàn mỹ mà?’’

Đứa bé có chút hoang mang, tiện tay ném hòn đá nhỏ vào con sông màu đen, làm xuất hiện gợn sóng nhè nhẹ.

Ông cụ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

“Hắn liên tục nhắc đến nương nương, có lẽ đó là nữ tử mà hắn yêu thích sao?’’

“Đó chính là tì vết của hắn, là sơ hở lớn nhất của hắn.’’

“Ơ?’’

Đứa bé càng thêm mơ hồ, nó vẫn rất ngây thơ về tình yêu, chỉ than thở: “Vậy cũng không nhất thiết phải tu luyện Táng Công cấm kỵ chứ? Biến thành một kẻ điên cắt đứt thất tình lục dục…’’

Ông cụ gõ mạnh đầu đứa bé, nghiêm túc nói: “Một khi tu luyện Minh khí, hắn nhất định phải gánh vác sứ mệnh vĩ đại trên người, phải phá vỡ trật tự của đại đạo, giết chóc suốt con đường lên đến đỉnh cao nhất rồi trở thành người chế tạo quy tắc.’’

“Ma không điên thì không thể sống, chỉ khi không có chút sơ hở nào, mới có thể trở thành vô địch!’’

Đứa bé bị thuyết phục, nhưng tâm trạng của con nít vốn là tự do, hắn lầm bầm nói: “Nếu đại ca ca không muốn vô địch thì sao?’’

“Không thể nào!’’ Ông cụ nói rất chắc chắn.

“Hắn là người sở hữu đạo tâm vô địch, người như thế bẩm sinh đã đi lên đường vô địch, lấy máu tươi xương cốt làm cầu thang, đi từng bước từng bước đến vương tọa cao nhất.’’

Để tránh người kia bị Táng trì Cửu Sinh Cửu Tử ăn mòn ngay từ đầu, khiến ý thức tán loạn, người trong thôn đã dùng kỳ vật dò xét đạo tâm của hắn.

Vô địch!

Vô địch đúng nghĩa, từ thời đại thần thoại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên mà những người trong thông nhìn thấy sinh linh sở hữu đạo tâm vô địch.

Đứa bé cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy đại ca ca thật là lợi hại, hai mắt của nó sáng tỏ như sao trời: “Vậy hắn sẽ đưa chúng ta ra khỏi vùng đất nguyền rủa ư? Ta cũng muốn tu luyện, ta cũng muốn mau mau lớn lên cưới một người vợ!’’

Ông lão cười gật đầu: “Nhất định rồi, đây chính là nhân quả, chúng ta đều là tín đồ thành kính nhất của hắn…’’

.......

.......

Nhà thờ tổ trong thôn phủ đầy bụi đất, những bước tượng đất không được đầy đủ trọn vẹn, những bức bích họa chịu mưa gió xâm nhập, cho nên mà các đường nét màu sắc đã trở nên loang lổ, nhòe nhoẹt.

Chín cây cột đá kỳ lạ đứng sừng sững trong đại điện, trấn áp một phương huyết trì đang sôi trào một phía. Nơi đây tựa như là địa ngục tội ác, máu đen không đếm hết được, núi xương cốt nhìn không thấy cuối, hàng chục thi thể cổ xưa bọc trong những cục huyết tương.

Đạo đồ xen lẫn với hoa văn lạc thịnh đan xen vào nhau rồi rủ xuống, chảy xuôi ở giữa trán của nam tử áo trắng, khiến cho vài hình ảnh tội ác tuôn trào lặp đi lặp lại.

Tuy rằng Từ Bắc Vọng vẫn luôn hôn mê, nhưng hắn vẫn có thể duy trì ý thức của bản thân, có lẽ là do đạo tâm quá mạnh mẽ, dù thế nào cũng không ăn mòn được.

Bây giờ hắn đã có thể thấu hiểu sự tin tưởng yếu ớt của lão đại.

Táng khí có thể ăn mòn và phá hủy hết thảy, bất kỳ suy nghĩ tiêu cực tồn tại trong nội tâm đều sẽ bị phóng đại đến vô hạn, thẩm thấu vào bên trong tinh thần.

Một luồng táng khí kỳ lạ dâng lên giữa vầng trán sáng loáng bóng mượt, nội tâm Từ Bắc Vọng đột nhiên xuất hiện một dã tâm mãnh liệt.

Dã tâm.

Hắn muốn khinh nhờn đại đạo của vũ trụ, làm vương giả của thế giới bóng đêm!