Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 547




Trên đỉnh mây mù, một thân ảnh lẻ loi ngồi xếp bằng giữa hư không, hắn nhìn chăm chú vào con rối tuyệt mĩ không tì vết ở bên người.

“Lão đại, ngươi rốt cuộc đang ở chỗ nào?”

Từ Bắc Vọng nhỏ giọng lầm bầm hỏi, ánh mắt tràn đầy phiền muộn.

Hắn không phải không đoán ra, chỉ là hắn không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ nàng, bên phía nhạc mẫu không có động tĩnh nào khác. Vậy nên, lão đại nhất định đang ở cấm địa bị phong ấn nào đó, ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới.

Cấm địa trong vũ trụ phù hợp với cảnh giới Đại đế trở xuống nhất, chỉ có……

Nội tâm của Từ Bắc Vọng khẽ run rẩy, hắn đột nhiên nhận thấy được dao động khí tức ở phía xa, nhanh chóng đem con rối thu vào nhẫn trữ vật trăng lưỡi liềm.

“Công tử!”

Một vòng hào quang minh nguyệt lan tràn khắp ngàn vạn dặm, Bạch Nguyệt Quang vui vẻ đi tới, hiển nhiên đã có thu hoạch lớn.

“Nói đi.”

Từ Bắc Vọng bình tĩnh nói.

Bạch Nguyệt Quang hất cằm một chút, ánh mắt quyến rũ lộ ra ý vị kiêu ngạo, hừ hừ nói: “Công tử, lần này ta đã lập công lớn nha!”

Một hạt giống màu trắng bạc, kích cỡ chừng một móng tay lơ lửng trên bầu trời, nó toả ra ánh sáng chói lọi lan tràn ra tận bên ngoài Xích Ô Cổ Tinh.

Trong khoảng khắc, thiên địa trở nên thương hải tang điền, nhật nguyệt lưu chuyển, dị tượng bốn mùa thay đổi đan xen.

Tốc độ chảy xuổi của Hồng Mông Tử Khí đột nhiêu chậm lại, quy tắc tinh đấu trở nên suy yếu.

“Hạt giống Thời Không Căn Nguyên?”

Ánh mắt Từ Bắc Vọng lộ ra một tia kinh ngạc và vui sướng.

Hắn từng xem qua điển tịch Nhật Bất Lạc, cho nên biết được tác dụng của thần vật này, giá trị của nó còn cao hơn cả Vương thụ Kỷ Nguyên!

Phi thường trân quý!

“Ai lấy được nó?” Từ Bắc Vọng hỏi.

Bạch Nguyệt Quang nói thật: “Là Triệu Hạo, người này có vận khí ngập trời.”

Nếu nói không nổi lòng tham thì là giả, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến quyền thế và địa vị của tên cẩu vật kia, nàng ta lập tức dập tắt tâm tư không nên có này.

Từ Bắc Vọng nắm chặt hạt giống trong lòng bàn tay, tạm thời bỏ nó vào Sinh Mệnh Nguyên Tuyền trong cơ thể.

Hạt giống này cần phải được tẩm bổ vô cùng vô tận thì mới có thể phát triển thành đại thụ chọc trời.

Mà đại thụ Thời Không Căn Nguyên có thể tùy ý điều khiển không gian và thời gian của vũ trụ!

Thử nghĩ xem, ngươi cùng đối thủ không bao giờ có thể ở cùng một không gian và thời gian.

Các đòn công kích của đối thủ vĩnh viễn đều không thể rơi đến trên người ngươi, như vậy liền tương đương với khả năng bất khả chiến bại.

Đối với Từ Bắc Vọng mà nói, Căn Nguyên Thời Không và Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể là một sự kết hợp hoàn hảo, cho dù hắn hóa thành một ngôi sao, đối thủ cũng không tìm thấy hắn được.

Vào ngay lúc đó.

“Phu quân……”

Một giọng nói rụt rè và ngọt ngào vang lên, vài con Kim Ô Thần Điểu xuất hiện trên bầu trời, một thân ảnh tóc vàng dẫn khách nhân đến đây, đó chính là Thần Đồ Mộng Chi đang thẹn thùng đứng trên đám mây màu tía,.

Nàng mặc một bộ váy dài sứ Thanh Hoa, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, có mái tóc dài màu nâu dài sóng vai, tròng mắt màu đỏ hết sức mê người, trông giống như một con búp bê sứ tinh xảo.

“Bắc Vọng, Thần Đồ thần nữ tìm ngươi.”

Mấy lão quái vật tóc vàng tươi cười rạng rỡ, đồng thời nhận định Thần Đồ Mộng Chi là con dâu của Nhật Bất Lạc.

Trên thực tế, các nhân vật cao tầng trong Thần tộc đã có quyết định, Thái Sơ Trích Tiên sẽ cưới Vô Thiên Yếm Vãn, còn Thái Sơ Bắc Vọng sẽ cưới Thần Đồ Mộng Chi.

Về phần có thể thành công hay không, bọn họ cần phải dùng lợi ích để thuyết phục Vĩnh Hằng Quốc Độ trước tiên, sau đó trợ giúp Trích Tiên bắt được trái tim của ma nữ tóc trắng.

“Ngươi tới làm gì?”

Từ Bắc Vọng lạnh mặt.

Khoé miệng nhỏ nhắn của Thần Đồ Mộng Chi khẽ co giật, hai mắt mông lung đẫm lệ, nước mắt ánh hồng giống như máu loãng.

Nàng nắm mép váy nhỏ giọng nói: “Ngươi ghét bỏ ta sao?”

Giọng nói vừa dứt.

“Đúng vậy!”

Tinh vực rung chuyển một trận, một thân ảnh váy đen tóc trắng xuất hiện trên bầu trời, Vô Thiên Yếm Vãn nở nụ cười như một đóa hồng kiều diễm.

Nàng nghe được tin tức thiếu nữ tâm thần đi đến Nhật Bất Lạc, lập tức mượn dùng Đạo khí đỉnh cấp để đến đây, căn bản không cho hai người có cơ hội đơn độc ở chung.

“Yếm Vãn tỷ tỷ, ngươi đừng đoạt phu quân của ta có được không?”

Thần Đồ Mộng Chi nghẹo ngào rưng rưng, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Bắc Vọng cạn lời, trầm giọng nói: “Các ngươi có thôi đi không? Nếu có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Cả hai đều là kiêu nữ đỉnh cấp vũ trụ, kể cả có thèm nhỏ dãi thân thể của hắn đến mức nào, thì bọn họ cũng không có khả năng cả ngày luôn đắm chìm trong tình ái giống như nam nữ phàm tục.

Nếu cố ý đến đây, chắc chắc là có chuyện.