Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 535




Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn không nhúc nhích, con ngươi đỏ rực phát ra tia sát khí lạnh ngắt.

Đôi mắt kia là như thế nào?

Vô tình, khát máu, tàn nhẫn, nàng ta giống như Tử thần hắc ám đến từ Địa Ngục, khiến cho toàn bộ mọi người trong vũ trụ không khỏi hoang mang mù mịt.

“Thái Sơ Bắc Vọng, ta muốn luyện hoá ngươi trở thành một con rối!”

Thần Đồ Mộng Chi phát ra thanh âm khàn khàn âm trầm, vũ y sặc rỡ dần dần biến thành một màu đỏ máu đáng sợ.

Oanh!

Ác niệm Đại Đế vờn quanh thân thể nàng ta phi thường cường đại, gần như có thể gọi là chí ác chí tà, từng vầng sáng tử vong Địa Ngục dần dần ngưng tụ, sau đó lao về phía nam tử áo trắng.

Một cỗ âm khí cường đại quét sạch phiến tinh không này, rất nhiều cường giả Tranh Độ không khỏi ớn lạnh, cơ thể đau nhức từng cơn.

“Ta muốn đặt đầu lâu của ngươi ở cầu Nại Hà!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thần Đồ Mộng Chi cực kì lạnh lùng, nụ cười đặc biệt đáng sợ.

“Đây là ác niệm Cổ Đế lưu truyền từ thời thần thoại, nàng ta muốn trấn sát Thái Sơ Bắc Vọng.”

Một số người không khỏi kinh hãi, cảm thấy tim mình đập nhanh trước sự cường đại của Thần Đồ Mộng Chi.

Sự chuyển biến đột ngột của nàng ta khiến hàng vạn sinh linh nghẹn họng trân trối, sắc mặt không thể tưởng tượng.

Mới vừa rồi, Thần Đồ Mộng Chi còn liều chết bảo hộ áo bào trắng cấm kỳ, nhưng lại thề phải tru sát hắn ta ngay tức khắc. Tình huống này thực sự quá kỳ lạ rồi?

Từ Bắc Vọng nheo mắt xanh, hắn ta đương nhiên không dám khinh thường, thân thể phát ra ánh sao sáng chói, hóa thành Bản Nguyên Tinh Thần.

Vũ trụ bao la nhất thời chấn động, vô số thiên thạch chuyển động cuồn cuộn, oanh kích về phía vầng sáng tử vong.

Dao động mạnh mẽ khuếch tán, ánh sao dần trở nên mờ ảo, vầng sáng tử vong đến từ Địa Ngục đánh tan hết thảy.

“Bà điên!”

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng dần trở nên lạnh lùng, đường thẳng dọc sâu giữa trán tuôn ra một làn sương mù xám xịt, mười một đóa vương hoa Bỉ Ngạn trên Minh kỳ lập tức hiển hiện.

Sức mạnh hủy diệt vô tận ập đến, vầng hào quang tử vong u ám bị dập tắt.

Đáy mắt Vô Thiên Yếm Vãn hiện lên một tia hưng phấn, nàng ta khẽ liếm đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó nở một nụ cười loá mắt rạng rỡ.

Răng rắc ——

Thanh âm tế tự truyền khắp vũ trụ sâu thẳm, vầng sáng tử vong bị ăn mòn từng tấc từng tấc một, vương hoa Bỉ Ngạn lập tức biến mất giữa không trung, sương mù màu xám lập tức tiêu tán.

Hai mắt Thần Đồ Mộng Chi đột nhiên trống rỗng, đồng tử đỏ bừng chợt ứa nước mắt, nàng đưa tay vén từng sợi tóc nâu nhạt, cúi thấp đầu như một đứa trẻ mắc lỗi: “Phu quân, là ta không tốt.”

“Ngươi tha thứ ta, ngươi đánh ta hay mắng ta đều được, đừng trách ta.”

Tiếng khóc the thé như thể âm thanh rên rỉ phát ra từ sâu thẳm trái tim của nàng ta, sau đó lại từ từ hạ xuống.

Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bật khóc rồi tự trách, khiến cho bầu trời đầy sao tràn đầy bi ai.

Vô số sinh linh ngạc nhiên kinh hãi, ai nấy đều hoàn toàn bối rối về tình huống hiện tại, đồng thời cũng vô cùng e ngại Thần Đồ Mộng Chi.

Đích thị là một bà điên!

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng cứng ngắc như sắt, hắn chưa từng thấy một kẻ biến thái như vậy trước đây!

Dù sao đi nữa, Vô Thiên Yếm Vãn vẫn không thi triển đòn sát thủ, vậy mà bà điên này lại trực tiếp được ăn cả ngã về không. Ngay cả khi hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng suýt chút nữa đã bị đưa xuống Địa Ngục.

Bởi vậy còn lãng phí mười một đóa hoa Bỉ Ngạn!

Nếu bị nàng ta quấn quýt không rời, hắn nhất định sẽ rơi vào cơn ác mộng bất tận!

“Bắc Vọng, ngươi lựa chọn ai?”

Lúc này, giọng nói uy nghiêm của chủ nhân Thiên Đình vang lên từ Thiên Cung, thân ảnh của hắn có chút mơ hồ mông lung, nhưng ánh mắt lại cực kì nghiêm trọng.

Bây giờ trốn thoát cũng không được, chi bằng cố gắng giải quyết cho xong, nếu không thì tính mạng tiểu bối cũng khó mà đảm bảo.

Hai đại Thần tộc Hoàng Kim cũng sẽ không như vậy tuỳ tiện bỏ qua như vậy, nếu bọn họ đưa ra sự lựa chọn, tình nguyện đắc tội một nhà, tốt xấu cũng có thể lôi kéo một nhà khác.

…..

….

Tiên vực Linh Trạch.

Một cung điện khổng lồ đang đứng sừng sững trong toà thành trì cao vút thẳng lên bầu trời, đó chính là tông môn Băng Tuyết Cầm Cung

Nhờ vào vị trí địa lý cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện, cùng với thân phận tiên sứ của tông chủ, Băng Tuyết Cầm Cung đã phát triển nhanh chóng, thu hút hàng trăm vạn đệ tử, từng bước tiến vào giai đoạn phồn vinh cực thịnh.

“Tinh thần của Thần Đồ Mộng Chi có vấn đề rất lớn, không thích hợp làm đạo lữ của sư đệ.”

“Một kẻ điên loạn như Thần Đồ Mộng Chi làm sao có thể càn quét chư thiên? Nàng ta nhất định sẽ gây trở ngại hành trình đi lên đỉnh cao của Tiểu Vọng.”

Lục sư tỷ nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ, sau khi xem xét cẩn thận, nàng ta khẳng định chắc nịch.

“Ha ha, ngươi lầm rồi...”

Tam sư tỷ khẽ hé môi son, nghiêm khắc phản bác: “Đừng nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Vô Thiên Yếm Vãn, nàng ta vốn được xưng tụng là ma nữ tóc trắng, thủ đoạn tàn nhẫn đã sớm khắc sâu trong ký ức của vô số sinh linh.”

“Ta cũng theo phe Thần Đồ Mộng Chi.”

Các vị trưởng lão còn lại đều quay đầu nhìn nhau, sau đó ăn ý gật đầu.

Trong mảnh vở, thiếu nữ mặc vũ y sặc sỡ đang run rẩy kịch liệt, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi mắt đỏ ngầu, cứ như vậy mà khóc thút thít giữa bầu không khí tĩnh lặng.

Bộ dáng đáng thương của nàng ta khiến cho toàn bộ sinh linh trong chư thiên vô cùng đau lòng.

“Đừng quên, vừa rồi nàng ta còn muốn giết Tiểu Vọng.”

Lục sư tỷ tức giận bất bình, nàng đặc biệt không thích mấy kẻ mắc bệnh tâm thần như thế này.

“Vô Thiên Yếm Vãn cũng động thủ với áo bào trắng cấm kỵ nha...”

Một nữ đệ tử mới thu nhận thận trọng lên tiếng.

Bầu không khí đột nhiên cứng ngắc lại trong giây lát.

Đám người tràn đầy bất đắc dĩ, không biết lựa chọn như thế nào cho phải đạo, ai nấy đều về phía cung chủ ung dung dịu dàng.