Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 513




Trong một dãy núi liên miên mờ mịt giữa tiên hà, các đại nhân vật của vô số thế lực đều đang đứng sừng sững trên liễn xa chiến thuyền, nhìn xuống khung cảnh vô cùng ồn ào náo nhiệt ở bên dưới.

Tâm điểm của sự chú ý là một nam thiếu niên mặc áo trắng, hắn ta có dung mạo phổ thông, nhưng đường nét cơ thể lại vô cùng nam tính mạnh mẽ.

“Triệu Hạo, ngươi sẽ là người đại diện cho Tinh vực Đan Dương đi tham dự Đại hội Dũng Cảm. Vậy nên, ngươi nhất định phải cố gắng hết sức để biểu lộ toàn bộ phong thái của mình!”

Một phụ nhân tóc ngắn có vẻ ngoài uy nghiêm phúc hậu đang hô hào cổ vũ.

Đối mặt với sự mong đợi của chủ nhân tinh vực, Triệu Hạo trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia kiên định.

Mặc dù hắn chỉ có tu vi Thiên Tiên cao phẩm, nhưng từ nhỏ đã rất may mắn, gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi.

Triệu Hạo tin tưởng mình nhất định sẽ tỏa sáng tại di tích vũ trụ, giành được phần thưởng của áo bào trắng cấm kỵ!

“Ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối không nên gây chuyện thị phi.”

Phụ nhân tóc ngắn nghiêm khắc cảnh cáo.

Đám người trẻ tuổi thường hành động theo cảm tính, nếu chuốc lấy tai hoạ rồi bỏ mạng dọc đường thì thôi đi, bà ta chỉ sợ hắn liên lụy đến toàn bộ Tinh vực Đan Dương.

“Tuân mệnh!”

Triệu Hạo cung kính khom người.

“Xuất phát.”

Lúc này, tinh thạch phát ra âm thanh vù vù, dưới sự chỉ dẫn của tiên sứ, Triệu Hạo leo lên chiến thuyền, đi đến trận pháp truyền tống trong tinh vực.

Nội tâm của hắn phi thường sục sôi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến về bầu trời đầy sao vô biên vô tận, chứng kiến dải ngân hà lộng lẫy sáng chói.

Một ngày nào đó, tên tuổi của Triệu Hạo hắn sẽ vang vọng chư thiên, trở thành đối tượng được tôn sùng bởi hàng trăm triệu sinh linh.

Tiên sứ có chút buồn bực ngán ngẩm, hắn liếc qua xiêm y màu trắng trên người thiếu niên, tùy ý nói: “Ngươi cũng bắt chước Thái Sơ công tử?”

Rất hiển nhiên, hắn đã gặp rất nhiều người như vậy, sau khi một làn sóng trắng xóa quét khắp chư thiên, vô số thiên kiêu bắt đầu bắt chước phục sức tư thái của Thái Sơ công tử.

Đáng tiếc, tất cả đều họa hổ thành mèo, dở dở ương ương. Tuy nhiên, điều này cũng không có gì đáng chê trách, làm gì có ai sở hữu khí chất tôn quý thánh khiết như Thái Sơ công tử kia chứ?

Triệu Hạo có chút xấu hổ, khép nép nói: “Thái Sơ tôn thượng là thần tượng của vãn bối.”

“Ừm...”

Tiên sứ gật đầu, âm thầm bổ sung một câu.

Hắn cũng là thần tượng của ta.

Hai người tến vào màn sáng trận pháp truyền tống, đi đến Xích Ô Cổ Tinh.

...

...

Một tinh cầu có hình mâm tròn màu vàng rực rỡ đang chìm nổi giữa bầu trời đầy sao, năng lượng hỗn độn vô tận dâng trào, sáng chói đến cực hạn!

Hàng trăm nghìn người trẻ tuổi đã có mặt ở nơi này, ai nấy đều tràn đầy khí thế, chiêm ngưỡng Xích Ô Cổ Tinh với ánh mắt sùng bái.

Nhật Bất Lạc Vĩ đại!!!

Triệu Hạo nhìn qua đám người hỗn tạp, bảy phần mười trong số đó đều đang mặc áo trắng, ánh mắt của bọn họ đều phát ra ánh sáng tự tin.

Hắn lập tức trở nên tự ti.

Rất nhiều thiên kiêu ở trên bảng Vấn Đỉnh đã đến tham dự Đại hội lần này, thậm chí còn có bảy hoặc tám người nằm trong tốp năm ngàn.

Bản thân hắn chỉ là một tên Thiên Tiên cao phẩm, trình độ trung bình hoặc thấp hơn nữa, căn bản không hề nổi bật giữa đám đông.

Khoảnh khắc nhụt chí ngắn ngủi qua đi, Triệu Hạo đã lấy lại được sự tự tin như mọi khi.

Giữa vũ trụ mênh mông, không có gì là không thể, vĩnh viễn không nên mất tự tin, phải noi theo áo bào trắng cấm kỵ!

Một sinh linh phổ thông có thể trấn sát phôi thai thiên đạo, khiến vũ trụ sôi sục bằng sức mạnh của chính mình, sáng lập thần thoại lớn nhất trong vô số kỷ nguyên vừa qua!

Ngay cả đạo lý bao đời này cũng có thể bị lật đổ, còn có cái gì mà làm không được chứ?

“Sâu kiến cũng vọng tưởng thay đổi vận mệnh?”

Một thiên kiêu kiệt ngạo liếc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ, thái độ cực kì khinh thường.

Nếu làm bạn với phế vật Thiên Tiên, thực sự quá đủ mất mặt.

“Ha ha, ngươi nói đúng.”

Triệu Hạo cười trừ, cố gắng nhẫn nhịn.

Dù sao đi nữa, không ai vươn tay tát vào khuôn mặt tươi cười, thiên kiêu kia cũng không thể tiếp tục nhục mạ.

“Tinh huyết của áo bào trắng cấm kỵ, xương cốt Đạo Quân, cơ hội ở rể Nhật Bất Lạc... Mỗi một cơ hội đều ấp ủ khả năng cải thiện vận mệnh, cơ hội quan sát chư thiên từ trên cao!”

Hắn xúc động thở dài, ánh mắt hiện lên một tia khao khát mãnh liệt, hận không thể phủ phục dưới chân áo bào trắng cấm kỵ.

Những phần thưởng này đã rung chuyển chư thiên vạn vực, khơi dậy sóng gió vô biên vô hạn, danh vọng của áo bào trắng cấm kỵ đã đạt tới trình độ không gì sánh được!

“Ta chỉ cần trở thành tùy tùng của Thái Sơ tôn thượng là được.”

Triệu Hạo âm thầm lập lời thề ở trong lòng, những phần thưởng đó đương nhiên rất hấp dẫn, nhưng hắn vẫn muốn được nhìn trúng bởi áo bào trắng cấm kỵ.

Bằng cách này, hắn có thể lĩnh hội tuyệt luân vô song ở cự ly gần, mang lại lợi ích vô tận cho hành trình tu luyện trong tương lai.

Nhưng vào lúc này.

“Im lặng!”

Một giọng nói vừa sáng tỏ lại mờ mịt đột nhiên vang lên, mỹ phụ xinh đẹp trong bộ trang phục lấp lánh lộng lẫy bước ra từ Xích Ô Cổ Tinh, vầng trăng sáng trên đầu của nàng ta khiến ai nấy đều động lòng.

Mấy chục vạn thanh niên im lặng ngay lập tức, không dám phát ra một chút thanh âm nào. Ai nấy đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, nội tâm bắt đầu bành trướng.

Bọn họ rốt cục cũng có thể tận mắt nhìn thấy áo bào trắng cấm kỵ, vinh dự này nhất định sẽ được khắc ghi đời đời kiếp kiếp.