Thần sắc Liễu Đông Phương lo lắng, hắn cứ bồn chồn đi tới đi lui.
Khi dáng vẻ áo trắng thẳng tấp kia dần hiện ra trước mắt, hắn ta vội vàng nói: “Từ huynh, huynh có nhìn thấy sấm chớp ở trong núi không? Lẽ nào chúng ta khai quật mộ nên bị ông trời khiển trách?”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn đánh giá Liễu Đông Phương mấy giây: “Ngươi bị thận hư khí nhược, nên hoa mắt rồi đấy?”
“Vậy sao?”
Liễu Đông Phương có chút mờ mịt, sau đó lúng túng nói: “Đúng là tiểu đệ đã hưng phấn quá mức khi giành được kiếm phổ, cho nên đã đi vào thôn, “chiến đấu kịch liệt” với quả phụ kia tới rạng sáng…”
Hắn chưa nói xong, bỗng chú ý đến chiếc túi màu xám trong tay Từ Bắc Vọng, bên trên còn vương vết máu đỏ tươi.
“Đây là?”
Từ Bắc Vọng tuỳ ý mở miệng: “Máu của đồng bọn đám trộm mộ.”
Nghe thấy vậy, Liễu Đông Phương vừa cảm động vừa xấu hổ.
Từ Huynh không chỉ không nhận thù lao vốn thuộc về hắn, mà còn thay hai huynh đệ bọn họ đi giải quyết hậu quả về sau. Liễu Đông Phương tự thấy chính mình giống như một tên bạch nhãn lang, xong việc liền đi tìm lạc thú cùng với goá phụ.
Liễu Đông Phương ta có tài đức gì, mà lại có thể kết bạn với quý nhân nghĩa ngút trời cao thế này chứ!
“Từ huynh, tiểu đệ muốn làm tuỳ tùng của huynh, kiên trinh trung thành.”
Liễu Đông Phương nghiêm túc, nội tâm trào dâng cảm xúc tín nhiệm mãnh liệt.
Nếu không thể trở thành tuỳ tùng, hắn tình nguyện trở thành môn hạ chó săn gì đó, bất cứ giá nào cũng phải phục dịch vì Từ huynh!
Từ Bắc Vọng hơi trầm mặc, hắn theo bản năng lập tức gạt bảo ảo tưởng phi thực tế này của đối phương.
Người có thể trở thành tiểu đệ của hắn, ít nhất cũng phải là các thiên kiêu của những môn phái lớn, một tên Luyện Khí Kỳ nhỏ nhoi vẫn chưa có tư cách đó đâu.
“Chiếc lá lục bình trôi về biển lớn, nhân sinh rộng lớn sẽ có lúc tương phùng?”
Từ Bắc Vọng lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên thâm thuý, sau đó bình tĩnh quay người rời đi.
Liễu Đông Phương đóng băng tại chỗ.
Nhiệt tình sôi sục trong lòng hắn bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh.
Cho dù trời nam biển bắc, nhưng phiêu bạt trong giang hồ rồi cũng sẽ có cơ hội tương phùng.
Ngụ ý trong câu này, chính là không muốn thu nhận hắn làm chó săn trung thành!
Ánh mắt Liễu Đông Phương tràn đầy chua chát, trong lòng vô cùng rối loạn, hắn đứng rất lâu trong trời gió lộng, cuối cùng thở dài thườn thượt: “Cứ xem như đây là một giấc mộng đi, lúc tỉnh lại vẫn sẽ cảm động vô cùng.”
Đột nhiên, từ xa truyền đến một giọng nói ôn nhu.
“Một mình phiêu bạt giang hồ mới có thể thu về kỳ ngộ.”
“Đợi đến khi thời cơ thích hợp, ta tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Sắc mặt Liễu Đông Phương chuyển buồn thành vui chỉ trong chớp mắt, hắn siết chặt tay phải thành nắm đấm.
Từ huynh vẫn không từ bỏ Liễu Đông Phương ta, ta phải tu luyện thật tốt để tìm kiếm cơ duyên, để một ngày có thể đứng ở sau lưng Từ huynh!
....
....
Kinh thành, bầu không khí nơi đường lớn Chu Tước đang vô cùng huyên náo.
Vị nam tử áo trắng dáng vẻ vô cùng bắt mắt nổi trội xuất hiện giữa đám người.
Hắn ta có dung mạo tuấn mỹ, khí chất tôn quý, từng cử chỉ hành động đều tản phát ra phong thái hơn người.
Những võ giả bình thường khi nhìn thấy người này, trong lòng đều khó tránh nảy sinh ra cảm giác tự ti, lũ lượt nép sang một bên để tránh đường cho hắn.
Biểu cảm của nam tử lộ ra một tia hàn ý sâm nhiên, hắn từ tốn đi từng bước từng bước về phía trước.
“Đây không phải là Từ công tử sao, hắn đang cầm cái gì trong tay vậy?”
“Hình như hắn đang đi về phía Hoàng Thành.”
“Lẽ nào kịch hay sắp bắt đầu rồi sao?”
“Ai mà biết, mau đi theo xem thử đi.”
Một đám võ giả vô cùng phấn khởi, bọn họ lậo tức đi theo sau lưng nam tử áo trắng đến trước Thừa Thiên Môn của Hoàng Thành.
Thừa Thiên Môn rộng lớn hùng vĩ, các công khanh mặc áo bào tím tới lui như nước, quý phụ tiểu thư chuyện trò vui vẻ.
“Hắn muốn…”
Những người đến xem vô cùng kinh ngạc khi thấy nam tử áo trắng đi đến trước chiếc trống kêu oan, một vật dụng không ai dòm ngó lâu ngày nên đã rỉ sét từ lâu.
Hắn cầm dùi trống lên, ra sức gõ về phía trước.
“Đùng---“
Tiếng trống to rõ khiến cho không gian xung quanh lập tức tĩnh mịch, tất cả mọi người đồng loạt dừng bước.
“Keng!”
“Keng!!”
Tiếng chuông đồng trên Vọng Lâu trong Hoàng Thành cũng theo đó oanh oanh vang lên, khiến cho chim bay tan tác, cả nội cung mênh mông sâu thẳm một phen chấn kinh.
Những năm gần đây, chiếc trống kêu oan này đặt ở đây chỉ là thùng rỗng kêu to, giống như một biểu tượng chứ không ai dám bước lên đánh trống.
Tất cả mọi người không ngờ, Hoàng Thành lúc này lại chuông trống tề minh!
Chẳng lẽ nam tử áo trắng trước mặt đang có oan khuất ngập trời, muốn gặp thiên tử kể rõ hay sao?
Dân mang hàm oan khiếu nại lên trên, hoàng đế đích thân thụ lý, nếu có quan viên ngăn cản nội tình thì xử nặng tất cả.
“Đùng!”
Dư âm vang vọng.
Tà áo trắng bay phất phới trong gió, cộng với dung nhan tuấn mỹ vô song, giống như Trích Tiên nổi trống.
(*) Trích Tiên: tức là vị tiên gây họa bị đày xuống trần gian.
Vô số người quyền quý đứng trước Thừa Thiên môn đều nín thở ngưng thần, một thanh niên mặc áo đen nhếch miệng cười khẽ.
“Là tên Từ Bắc Vọng đã khiến cho Vũ gia lâm vào cảnh khốn đốn đó sao?”
“Hồi bẩm Vương gia, chính hắn.”
Tên thái giám ở bên cạnh cất giọng âm lãnh.
Hoàng trưởng tử Cơ Vô Đạo khẽ trầm mặc, thần sắc có chút tiếc nuối: “Chỉ dựa vào sự can đảm không kiêng sợ này đã là nhân trung long phượng, bản vương thật muốn lung lạc hắn về phe ta, nhưng đáng tiếc hắn ta là ác khuyển của nữ ma đầu kia.”
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, nhao nhao suy đoán xem, gia tử họ Từ gõ trống là có ý đồ gì.