Thái Sơ Hồng đột nhiên mở miệng.
Ông ta có địa vị rất cao trong Nhật Bất Lạc, lời nói đương nhiên rất có trọng lượng.
“Đa tạ Hồng trưởng lão, Cấm Đạo Hoàn có thể giam cầm những món vật không rõ nguồn gốc trong kỷ nguyên, cũng chính là tâm tâm niệm niệm của vãn bối.”
“Ngài yên tâm, ta sẽ lập tức trả lại cho tộc đệ ngay khi trở về.”
Thái Sơ Cảnh Long mỉm cười cam đoan.
“Thế còn ngươi?”
Thái Sơ Hồng nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng với vẻ mặt nghiêm túc.
Kỳ thật, đây chính là phương thức giải quyết mâu thuẫn tốt nhất.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng cực kỳ khó coi, cuối cùng vẫn chịu thỏa hiệp: “Vãn bối cũng muốn đi theo, nếu không sẽ không yên lòng.”
“Đương nhiên có thể!”
Thái Sơ Cảnh Long đáp ứng ngay lập tức, sợ tên sâu kiến này sẽ đổi ý.
Thái Sơ Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, kết quả như vậy không thể tốt hơn, ông ta gật gật đầu, căn dặn vài câu rồi xé rách không gian rời đi.
“Tộc đệ, tất cả chỉ là hiểu lầm a.”
Thái Sơ Cảnh Long bước tới ngay lập tức, khuôn mặt ngập tràn ý cười xán lạn, cũng không hề đề cập tới tiền đặt cược hai gốc tiên dược truyền thuyết.
Từ Bắc Vọng không nói lời nào, nhưng trong lòng lại nở hoa.
Mọi thứ đều diễn ra theo những bước mà hắn đã định sẵn.
“Ngươi ta muốn hai bên cùng ủng hộ, đúc thành Thần tộc huy hoàng!”
Thái Sơ Cảnh Long vỗ vỗ bả vai đối phương, bộ dáng bề trên cao cao tại thượng.
Từ Bắc Vọng bày ra bộ dáng ấm ức, thân ảnh biến mất trong cung điện.
“Ha ha, thú vị...”
Thái Sơ Cảnh Long cười khẩy, sau đó thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ xuất phát.”
...
...
Trong thế giới băng tuyết hư vô, từng đoá từng đoá tinh thể băng tuyết bốc lên, đạo vận hùng vĩ như hải dương, nước băng chảy róc rách như âm thanh tế tự từ thuở Hồng Mông.
Nữ tử váy tím đứng sừng sững trên đỉnh băng sơn, tà váy trải trên mặt băng, nàng ta có chút thất thần, lông mi thật dài khẽ chớp hai lần.
“Hắn nói cái gì?”
Trong quan tài trong suốt như pha lê, Hoàng Như Thị trần truồng phát ra hương thơm ngào ngạt, tức giận hỏi.
Điều duy nhất có thể làm gián đoạn trạng thái tu luyện của nữ nhi cũng chỉ có tin truyền âm của con rể hờ thông qua con rối.
“Nương nương, đêm qua ti chức nằm mơ thấy người, sáng sớm tỉnh dậy, ti chức liền thấy bầu trời ngập tràn hoa đào, thậm chí còn có vài hũ rượu hoa đào chôn sâu dưới lòng đất.”
“Ti chức chọn lấy một vò ngọt nhất, nhưng trước khi kề miệng nhấm nháp, ti chức chợt muốn đưa cho người. Vì thế, chỉ cần có thể đưa đến cho ngươi, ti chức nguyện lặn lội hàng trăm vạn dặm.”
Giọng điệu lãnh đạm như ngọc rơi xuống đất, không ẩn chứa bất kỳ ngữ điệu nào.
Đáy mắt Hoàng Như Thị loé lên vài tia dị sắc, bà ta lặp đi lặp lại, nhai nhai nhấm nuốt lời này mấy lần, sau đó thán phục nói: “Hắn ta giỏi thật!”
Con rể hờ quá lãng mạn, sinh linh giống cái nào có thể chống cự chứ?
Đột nhiên.
“Không được!”
Hoàng Như Thị lập tức cự tuyệt.
Chuyến gặp gỡ này tuyệt đối không thể, rủi ro quá lớn.
Ba cường giả Đạo Quân phải thi triển đạo pháp huyền diệu cùng một lúc để tạm thời thay đổi quỹ đạo của vũ trụ, như vậy mới có cơ hội đào thoát.
Nhưng chỉ vì mấy chuyện yêu đương của nữ nhi, mấy tôn Đạo Quân còn sót lại của Thất Quan Vương sao có thể nguyện ý khởi hành?
Thần sắc của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia thất vọng không dễ dàng phát giác.
Đột nhiên vòm họng có cảm giác bị lấp đầy, một cơn chướng bụng truyền đến, đôi mắt xanh lam lập tức hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Nương nương nương nương, người mau đi săn giết Thái Sơ Cảnh Long, còn có hai tên tuỳ tùng cảnh giới Tranh Độ.”
“Nhớ kỹ, người nhất định phải đi cùng với cường giả Chí Cao, ti chức có một viên khí chủng, vừa vặn có thể sống sót trước một kích của Chí Cao, đến lúc đó mới có thể biện minh với Nhật Bất Lạc.”
“Ti chức nhớ người lắn, hãy giữ liên lạc nha.”
Một loạt âm thanh truyền đến từ thức hải.
“Săn giết Thái Sơ Cảnh Long.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương cố nén cơn khó chịu sinh lý, lãnh đạm nhìn về phía quan tài.
“Phôi thai thiên đạo?”
Hoàng Như Thị đứng dậy từ quan tài, ba ngàn sợi tóc đen rủ xuống đất, khẽ nâng cằm: “Xuất phát.”
…..
…..
Một vầng Đại Nhật chói lọi giống như được đúc bằng vàng ròng đang vắt ngang dải ngân hà.
Di tích cấm khu nằm rải rác bên trong vũ trụ sâu thẳm, giống như những dải đá ngầm bên dưới mặt biển.
Nhưng những thiên kiêu cái thế có thể dò xét khắp mọi nơi, cường giả Chí Cao cũng không hiếm lạ gì. Bởi vì nơi này vốn là cội nguồn đại đạo, khí tức hỗn độn bẩm sinh tràn ngập ở đây vượt xa tiên khí cùng năng lượng tinh.
“Thái Sơ công tử...”
“Bái kiến Thái Sơ công tử.”
Một vài cường giả có đạo hạnh cao thâm bước ra, thân thể mỗi người đều bao trùm trong năng lượng hỗn độn. Bọn họ quay về phía vầng Đại Nhật, gật đầu với nam tử tuấn mỹ.
Tại vùng tịnh thổ bên trong Đại Nhật, Từ Bắc Vọng lập tức mỉm cười đáp lại.
Ở đầu bên kia, Thái Sơ Cảnh Long đang chắp tay sau lưng, sắc mặt có chút khó xử, cảm thấy chính mình đang bị khinh thường.
Dọc theo đường đi, hắn đường đường là một phôi thai thiên đạo, thế nhưng lại trở thành vật làm nền cho con sâu kiến này!
Cho dù lưu lại dấu ấn hư ảnh trên con đường thời gian thì sao chứ? Có thể so sánh với Kỳ Lân sản sinh bởi thiên đạo không?
Lúc này, vầng Đại Nhật chậm rãi buông xuống, hai người hộ vệ một nam một nữ bày ra phong thái cung kính, đối mặt với tế đàn huyết sắc bên trong vũ trụ.
Bên trên tế đàn, một con quạ tinh xảo và nhỏ nhắn đang ngủ gật, đôi đồng tử đen láy vẫn còn lơ mơ không tỉnh táo.
Một kẻ cao ngạo như Thái Sơ Cảnh Long cũng phải cúi đầu hành lễ, không dám có chút bất kính.
Từ Bắc Vọng cũng khom người trước quạ đen.
Dòng chảy kỷ nguyên xung quanh quạ đen mơ hồ thay đổi, dị tượng kinh người lần lượt xuất hiện, lan tràn ra không biết bao nhiêu thế giới.
Một con quạ trông có vẻ tầm thường, thế nhưng lại được ca ngợi là nhà tiên tri tận thế bởi hàng vạn tinh vực!
Bởi vì nó có thể đưa ra lời cảnh báo về thời khắc đen tối nhất!
Mỗi khi kỷ nguyên trường hà sắp giáng lâm, quạ đen sẽ nhắc nhở Tiên giới chuẩn bị đối phó với thảm họa hạo kiếp, cứu vớt hàng vạn vạn sinh linh.
Sau khi tỏ lòng thành kính, Đại Nhật lập tức đi qua vực sâu.
Quạ đen uể oải mở mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh áo trắng bên trong vùng tịnh thổ, sau đó lại xụi lơ trên tế đàn rồi nằm ngáy o o.