Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 483




Ý vị đại đạo chảy xuôi, ngàn vạn dị tượng xen lẫn, toàn bộ sự tồn tại vĩ ngạn cái có thể phong ấn thời gian vạn cổ đều biến thành vật làm nền ảm đạm phai mờ.

Trường bào trắng như tuyết và mái tóc vàng kim bay nhảy đan xen vào nhau, nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ đứng sừng sững ở nơi đó, tiếp nhận sự ngưỡng vọng của hàng vạn tinh vực, hàng tỷ sinh linh.

Tên nam nhân này đã sáng tạo nên một chiến tích quá sức rung động!

Bên trong màn sương mù hỗn độn, rất nhiều phôi thai thiên đạo nhìn về phía bộ hài cốt bị nham nhở dưới vực núi, giống như đã bị ăn mòn, mài nhẵn bởi năm tháng vô tận.

Một chiêu này khiến người nào người nấy đều cảm thấy bất an, nếu đối phương ở cùng một cảnh giới, liệu bọn hắn có thể đối phó nổi hay không?

Đế Quý Diệt, nhất định sẽ bị đóng đinh vào cột trụ của sự sỉ nhục trong thời đại này!

Trên toà vương tọa màu xanh tịch mịch, từng thân ảnh vĩ ngạn phát ra khí tức hỗn loạn, tuôn trào cơn phẫn nộ có thể phá hủy vô số ngôi sao.

Bọn hắn cảm thấy cực kì khó xử, thậm chí là vạn phần sỉ nhục.

Tại địa bàn Vô Miện Chi Vương, thiên kiêu cái thế của bọn họ lại trở thành bàn đạp của người khác, không những bị đánh bại một cách thảm hại, mà thậm chí không có một chút sức lực phản kháng.

Dưới sự chứng kiến của hàng trăm vạn tinh vực, Đế Quý Diệt hắn đã khiến Thần tộc mất hết mặt mũi!

Đoành!

Một tiếng gào thét vang lên, từng đạo sức mạnh bất hủ tuôn ra, biến bộ hài cốt thành bột mịn, trôi về thế giới tâm linh bên ngoài vũ trụ.

Phế vật, ngươi không xứng được mai táng tại Vô Miện Chi Vương!

Rất nhiều Thần tộc Hoàng Kim, đạo thống hàng đầu đều lặng lẽ nhìn xem cảnh tượng này, ai nấy đều lâm vào trầm tư.

Trận chiến này nhất định là một thủ đoạn hiểm độc!

Thần tộc Nhật Bất Lạc thúc đẩy Thần Linh sơ phẩm khiêu chiến với Cổ Thần cửu trọng, thu hút hàng vạn tinh vực đến xem và theo dõi. Sau đó, bọn họ khiến Đế Quý Diệt rơi đài bằng phương thức khiến cho người người nghẹn họng trân trối, nhằm cắt giảm uy vọng của Vô Miện Chi Vương đến mức đáng kể.

Một bên lên voi, một bên xuống chó.

Có thể nói, sự cường thế của Thần tộc Nhật Bất Lạc đã ăn sâu vào trái tim của mọi người, gần như không thể xoá nhà!

Nhưng vào lúc này.

Một con đường được rèn đúc bởi vô số ngôi sao đột nhiên xuất hiện bên trên Vương Quan Cổ Tinh, nối liền nó đến nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ

Ánh sao lấp lánh ngưng tụ, khí tức hỗn độn vô tận lượn lờ, sau đó chiếu xuống toàn thân nam tử áo trắng, tạo thành hàng vạn phản xạ huyền diệu, thanh âm tế tự Hồng Mông từ thuở sơ khai vang lên bên ngoài cơ thể của hắn.

“Con đường thời gian!”

Bên trên vầng Đại Nhật sáng chói, rất nhiều hư ảnh tóc vàng vô cùng hưng phấn kích động, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo tự hào.

“Hắn thực sự đã rung chuyển con đường thời gian a...”

Từng cường giả Chí Cao bất hủ đều biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Vô số sinh linh tại hàng vạn tinh vực đều chứng kiến cảnh tượng này trong mảnh vỡ, bọn hắn tiếp tục sôi trào một lần nữa, thần sắc chấn động trên từng khuôn mặt không thể tiêu tán.

Một trăm vạn thiên kiêu đứng đầu bảng Vấn Đỉnh đều sở hữu tài năng kinh người, dễ dàng đoạt được hào quang tối cao.

Tuy nhiên.

Trải qua vô số sóng gió thời gian, bọn hắn cũng tan biến như bọt biển, cũng không để lại bất kỳ vết tích nào.

Tuy nhiên, đối với một số thiên kiêu cái thế, những dấu vết tồn tại của bọn họ vẫn còn bảo tồn qua hàng ngàn kỷ nguyên.

Rõ ràng nhất chính là con đường thời gian!

Đó là một con đường chiến đấu xuyên suốt nhiều thời đại, bất cứ ai có thể để lại dấu ấn trên con đường này đều là những con quái vật sở hữu chiến lực cường đại kinh khủng!

Mỗi người trong số bọn hắn đều tạo ra những chiến tích vượt cấp kinh thiên động địa, khiến cho hàng vạn vạn sinh linh phải kính ngưỡng cúng bái.

“Trước kia đã có Vô Cực Nhất, Vô Cực Nhị, còn có Hoàng Cẩm Sương, Vô Thiên Yếm Vãn, Diễn Hóa Trường Khanh...”

Vô số sinh linh kính cẩn nhìn lên từng đạo hư ảnh đứng sừng sững bên trên con đường hỗn độn được rèn đúc bởi các vì sao trời.

“Phía trước nữa còn có chủ nhân Thiên Đình, Ngoan Nhân Chí Cao Hoàng Như Thị, Bắc Cực Thú Liệp Tề Thiên Đại Thánh!!”

Phía trước của con đường thời gian đều là những thiên kiêu sáng chói của các kỷ nguyên trước đó, hầu hết họ vẫn còn sống đến ngày nay, hơn nữa còn nắm giữ quyền thế thao túng thế gian.

“Từ nay về sau, Thái Sơ công tử cũng là một thành viên trong đó.”

“Hoàn toàn danh xứng với thực, ai dám nói Thái Sơ công tử không xứng, ta sẽ là người đầu tiên trấn sát hắn!”

“Quả nhiên, vinh quang đều đến từ chiến đấu, Thái Sơ công tử khiến chúng ta phải ngoan ngoãn thần phục.”

Vô số sinh linh lẫn nhau nghị luận.

Thái Sơ công tử đã giải thích một cách hoàn mỹ khái niệm “chiến đấu vượt cấp”, bất kể khoe khoang thổi phồng như thế nào đều không đủ.

Con đường thời gian bên trên Vương Quan Cổ Tinh có thêm một hư ảnh ngưng tụ bởi ánh sao.

Dáng người thẳng tắp như chi lan ngọc thụ, khí chất tôn quý tao nhã không thể giải thích bằng lời.

Con đường chiến đấu tồn tại lâu đời chảy về nơi sâu thẳm trong vũ trụ một lần nữa.

Nam tử áo trắng chắp hai tay sau lưng, bước đi thong thả về phía bầu trời, sau đó nhìn cây trường qua đang dâng trào đạo vận hỗn độn, bình tĩnh nói: “Tại hạ thu nhận nhé?”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, người này đến người khác chuyển dời tầm mắt về phía toà vương tọa màu xanh ở giữa tinh vực.

Các lão quái vật Vô Miện Chi Vương vẫn có thể khắc chế cảm xúc, duy trì trạng thái bình tĩnh không chút rung động.

Mà đám tiểu bối kia, thậm chí thiên kiêu tuổi trẻ đều đang phẫn nộ đến cùng cực, bọn họ tức giận đến mức thần quang chảy ngược, ai nấy đều cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Chỉ có thể cắn nát răng lợi, nuốt cay đắng vào trong bụng!

Đừng nói một Hỗn Nguyên Qua, coi như mười Đạo khí đỉnh phong, Vô Miện Chi Vương cũng phải tự tay vứt bỏ.

Đối với Thần tộc Hoàng Kim mà nói, không có gì quan trọng hơn mặt mũi.

Nếu bọn họ đổi ý trước mặt mọi người, thì nhất định sẽ bị chế giễu bởi toàn bộ chư thiên vạn vực.

Mà Đế Nhai ngồi trên toà vương tọa màu xanh, con mắt màu đỏ ngòm dữ tợn không hề che lấp nội tâm phẫn nộ.

Hỗn Nguyên Qua vốn là một trong những điểm dựa lớn nhất của hắn.

Nếu bản thân kém cỏi nên thua trận thì cũng thôi đi, nhưng tên phế vật Đế Quý Diệt đã cô phụ kỳ vọng của hắn.

Uất ức phẫn nộ khiến hắn hận đến mức phát cuồng!

Rất nhiều phôi thai thiên đạo âm thầm bật cười, hả hê trước nỗi đau của người khác,

Bất quá, bọn họ cũng có chút thông cảm cho Đế Nhai, ai mà ngờ tên nhóc Thái Sơ Bắc Vọng lại sở hữu chiến lực yêu nghiệt đến như vậy, tâm cơ thâm trầm đến như thế?

Quả thực, đây chính là cái bẫy chờ người khác chui vào!