Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 479




Hàng trăm triệu sinh linh đều đang nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong mảnh vỡ.

“Phôi thai thiên đạo quá kinh khủng, thật sự là thâm bất khả trắc (không thể thăm dò), một ánh mắt của bọn hắn có thể kinh động đến ta ngay lập tức.”

“Đúng là một một đặc ân khi được nhìn ngắm bọn hắn một chút.”

Rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi hào hứng nghị luận, thần sắc tràn đầy phấn khích.

Chư thiên vạn vực bao la mênh mông, thiên tài sáng chói tựa như đãi cát ở sông hằng, đông đảo đến mức không thể đếm xuể.

Nhưng chỉ có đám người này mới xứng đáng với danh hiệu thiên kiêu cái thế, mỗi một người đều có thể phát triển thành những nhân vật cường đại cấp độ kỷ nguyên!

“Thái Sơ công tử đâu? Sao hắn còn chưa hiện thân?”

Vô số người nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, mong mỏi chờ đợi bóng dáng của nhân vật chính của sự kiện động trời này.

Rốt cục.

Hình ảnh trong mảnh vỡ dường như đã đứng yên trong giây lát.

Giờ khắc này, bất luận là phôi thai thiên đạo, hoặc là Chí Cao bất hủ, tất cả đều biến thành vật làm nền mờ nhạt.

Vương Quan Cổ Tinh, một vầng thái dương huy hoàng chiếu rọi cả bầu trời, tạo nên một mảnh đại dương vàng kim chìm nổi.

Bên trong kim quang trải dài vạn trượng, một thân ảnh thon dài chắp tay sau lưng ung dung đi đến. Dưới ánh nắng chói chang, phong thái bẩm sinh của hắn càng tuấn lãng và quý phái thêm mấy phần.

Hắn vẫn tỏ ra thản nhiên bình tĩnh, giống như đang dạo bước trong rừng cây buổi chiều, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều sang trọng ưu nhã, mang theo một loại khí chất tuyệt diệt chúng sinh.

“Phong thái lộng lẫy nhường này, thế gian sao lại có người tuấn mỹ đến như thế?”

“Đôi mắt của hắn tựa như dải ngân hà sáng chói lộng lẫy, có thể đâm xuyên lục đạo Cửu U, phổ chiếu tới đại thế giới vô tận vô biện!”

“Dung mạo tuyệt thế của Thái Sơ Bắc Vọng, quả thật danh bất hư truyền!”

Hàng trăm triệu nữ tu mắt lộ ra ánh mắt si mê, sắc mặt đỏ hồng như anh đào, bọn họ nằm mơ cũng không dám chạm đến nam tử hoàn mỹ đến như vậy.

“Một bộ bạch bào, đơn thương độc mã sải bước trên bầu trời; đạp nhật mà đến, anh dũng cao ngạo như thuỷ triều sao trời!”

Một chủ nhân tinh vực có thanh danh hiển hách đột nhiên lên tiếng phát biểu, khuôn mặt cũng biểu lộ thần sắc tiếc nuối.

Vô số người nghe vậy cũng không khỏi im lặng, một vị thiên kiêu cái thế đến nhường này vẫn rơi đài, khiến cho ai nấy đều cảm thấy bi thương khôn cùng.

Thần Linh sơ phẩm khiêu chiến Cổ Thần cửu trọng, thần thái không sợ hãi này, chẳng phải giống như thủy triều sao trời thẳng tiến không lùi?

Cho dù ai nấy đều biết rõ hắn ta sẽ đón nhận một kết cục vô cùng thê thảm, nhưng cũng cực kỳ oanh oanh liệt liệt!

Cuộc đời ngắn ngủi của Thái Sơ Bắc Vọng đã đủ huy hoàng, đã đủ chói mắt!

Hắn có tư cách để được đưa vào điển tịch của hàng tỷ tinh vực!

“Đáng tiếc...”

Vô số nữ tu xinh đẹp đều nước mắt lưng tròng, đồng cảm và đau buồn vì một màn kế tiếp.

Thái Sơ công tử, ngươi có thể không chết không?

...

...

Khác với bầu không khí náo nhiệt ồn ào của hàng vạn tinh vực ngoài kia, Vương Quan Cổ Tinh lại hoàn toàn tĩnh mịch.

Các phôi thai thiên đạo trong màn sương hỗn loạn đều vô cảm nhìn nam tử áo trắng đang từ từ tiến tới.

Bọn hắn chỉ muốn biết, tên thiên kiêu có danh tiếng vang dội này rốt cuộc đang sở hữu chiêu thức át chủ bài gì?

“Ngươi đã đến.”

Đế Quý Diệt nhắm hờ đôi mắt, hào quang lượn lờ xung quanh cơ thể, khí huyết phun trào như hoả lò.

Hai con ngươi của cực kỳ sáng tỏ, vừa sắc bén như chim ưng, lại vừa u ám quỷ dị.

Màn tranh đấu ở Bắc Cực Thú Liệp giống như một cơn ác mộng, đánh động vào tâm trí của hắn từng giờ từng khắc.

Bởi vì đạo tâm vỡ nát, nên trong vẻn vẹn mười năm, vị trí của hắn ở trên bảng Vấn Đỉnh từ thứ hạng 309 trượt xuống 509, thua kém trọn vẹn hai trăm tên!

Bởi vì đạo tâm rất khó để chữa trị, kết hợp với tốc độ quật khởi kinh khủng của kẻ này, Đế Quý Diệt vốn cho rằng kết cục của ước hẹn trăm năm hươu quả thực rất khó phán định.

Nhưng mà.

Đối phương lại đưa ra một quyết định cuồng vọng ngu xuẩn!

Nếu có thể tru sát kẻ này trong trận chiến sắp tới, hắn không chỉ có thể đúc lại đạo tâm không tì vết, mà còn có thể tạo ra uy danh cho bản thân!!

Dưới cái nhìn chăm chú của đám phôi thai thiên đạo và Thần tộc Hoàng Kim, ánh mắt của nam tử áo trắng vẫn không có một gợn sóng, hắn bình tĩnh nói: “Bắt đầu đi.”

Bầu không khí yên lặng như tờ bao trùm nơi đây, dưới sự tác động của khí tức mạnh mẽ mênh mông từ vô số cường giả Chí Cao, toàn bộ đạo vận tiên vũ (mưa tiên) đều ngưng kết.

Trong số tất cả mọi người có mặt tại đây, có ai không phải là nhân vật được tôn sùng bởi hàng vạn tinh vực chứ?

Bọn họ không phải hạng người ngu xuẩn, đương nhiên cũng sẽ không tự dưng trào phúng Thái Sơ Bắc Vọng là con kiến càng lay cây, chỉ biết lấy trứng chọi đá.

Hắn ta dám đứng sừng sững ở chỗ này, nhất định đã nắm giữ đòn sát thủ vượt cấp.

Nhưng quan trọng hơn hết, liệu đòn sát thủ này có thể đạt được kỳ vọng ban đầu của Thái Sơ Bắc Vọng hay không?

Hàng trăm triệu tinh vực gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong mảnh vỡ, con mắt trừng lớn giống chuông đồng, ngay cả nhịp điệu hô hấp đều tạm ngừng.

Nhưng ngay lúc này.

Một toà vương tọa màu xanh vọt tới từ nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ, âm thanh tế tự vang vọng khắp ngóc ngách, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu đen đang đứng vững vàng bên trên vương tọa, cây trường qua trong tay hắn phát ra đạo vận hỗn độn mịt mờ.

“Đế Nhai...”

Rất nhiều phôi thai thiên đạo đều híp mắt, nhìn chằm chằm đạo thân ảnh này.

Nam tử áo đen có vóc dáng khô gầy, hốc mắt hãm sâu, ngũ quan cực kỳ sắc bén, tràn ngập sát khí chinh phạt.

“Tiếp nhận!”

Tiếng quát lạnh lùng vang lên, trường qua đâm rách hư không, lơ lửng trước người Đế Quý Diệt.