Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 457




Tử Bắc Vọng thở dài, vận chuyển tiên lực để linh đài có thể duy trì thanh tỉnh.

Hắn rốt cuộc cũng được nhìn thấy con mèo ngốc nghếch, đó cũng là phần thưởng lớn nhất của chuyến đi lần này. Sau khi biết nó vẫn ăn ngon ngủ tốt, hắn cảm thấy yên tâm vạn phần

Về phần mảnh xương trên trán Đạo Quân kia, hắn còn phải đạt tới cảnh giới Đại Đế thì mới có thể phát huy tác dụng thực sự của nó. Cho dù đây có là bảo tàng, nhưng hắn cũng không thể khai quật ngay bây giờ.

“Phong Đế Thiên Thê…”

Từ Bắc Vọng cảm thấy hơi bất an khi nghĩ đến bốn chữ này.

Sau khi Phong Đế Thiên Thê kết thúc, hắn nhất định sẽ trở thành tâm điểm của hàng tỷ tinh vực, đứng ở trung tâm sân khấu để đối mặt với đủ loại tranh chấp khắc nghiệt liên tiếp nhau.

Mọi thứ đều cần thực lực làm nền tảng, ngay cả việc giải quyết hai thiên chi kiêu nữ chói mắt kia. Vậy nên, điều quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại chính là nâng cao tu vi.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lấy trái Đạo Quả của Tiểu Thế Giới cùng tiên dược hoàn mỹ ra, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.

Năm tháng xoay vần, trong nháy mắt đã qua… hai ngày.

Đúng vậy, hai ngày sau.

Ánh sáng phát ra từ tấm ngọc bài đã làm gián đoạn thời gian bế quan của hắn.

Tin tức của Bạch Nguyệt Quang.

Từ Bắc Vọng nheo mắt bất mãn, nhưng hắn vẫn có mặt đúng hẹn, không thể bỏ lỡ cơ duyên.

….

….

Thái Hư Cổ Tinh, một ngôi sao bên cạnh Thiên đình, khu vực giao dịch lớn nhất chư thiên vạn vực.

Kim Ô Thần Điểu xinh đẹp bay lượn phía chân trời, nam tử mặc áo bào trắng chắp tay sau lưng, bày ra tư thế cao quý tao nhã, khí chất bất phàm, đôi mắt xanh thẳm kia dường như đang được kết nối với dải ngân hà.

Cho dù là Cổ Thần hay Đại Đế, ai nấy đều tránh sang một bên, ánh mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ cùng tôn sùng.

Cảnh tượng phát sinh ở Thần tộc Bắc Cực Thú Liệp đã lan rộng khắp hàng trăm triệu tinh vực, cái tên Thái Sơ Từ Bắc Vọng đã khiến vô số sinh linh phải kinh ngạc.

Chỉ với một quyền, hắn đã khiến mặt trống trên Đài Yêu Quân tan nát thành bột mịn, dễ dàng lấy được đạo cốt, số phận về sau hưng thịnh đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, người này còn sở hữu cổ thụ kỷ nguyên xen lẫn với huyết dịch của sinh linh kỷ nguyên từ khi ở trong bụng mẹ, thiên phú tu luyện dường như chỉ kém phôi thai thiên đạo một chút.

Đế Quý Diệt, thiên kiêu đứng thứ ba trăm lẻ tám trên bảng Vấn Đỉnh, thiên phú của hắn mạnh mẽ đến mức nào chứ?

Kết quả, hắn ta vừa đánh mất đạo tâm, bị sỉ nhục nặng nề, còn trở thành trò cười của vô số Thần tộc Hoàng Kim!

Những người nằm trong khoảng một nghìn và năm nghìn của bảng Vấn Đỉnh đã trở thành bàn đạp cho những kẻ khác.

Và kẻ gây ra tất cả những điều này chính là nam tẻ trẻ tuổi tuấn mỹ đang đứng trước mặt bọn họ!

Một ngôi sao đang lên của Thần tộc Nhật Bất Lạc!

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người ở Thái Hư Cổ Tinh, nam tử áo trắng đi về phía một tòa cung điện cao ngất, bóng người nhanh chóng biến mất trong trận pháp.

“U là trời, Thái Sơ công tử quá ư lợi hại, ta đã đánh giá thấp sự hung hãn của ngươi.”

Nữ tử đầy đặn trong trang phục nghê thường hoa lệ đứng trong đại sảnh, khóe môi khẽ nhếch, hương thơm lượn lờ, dụ hoặc câu nhân.

Ba ngàn sợi tóc vấn lên cao, điểm xuyết với minh nguyệt và san hô, nhàn nhạt phát ra từng trận đạo âm.

“Bạch tiền bối, đừng trêu ghẹo tại hạ, người nói cho tại hạ biết địa điểm cơ duyên.”

Từ Bắc Vọng bày ra vẻ mặt lãnh đạm, cảm xúc không chút gợn sóng.

Thành thật mà nói, độ cong bờ mông của Bạch a di quá khoa trương, điều này thực sự làm giảm sút vẻ đẹp của nàng ta.

Trước thái độ thẳng thắn của hắn, Bạch Nguyệt Quang mỉm cười nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nói: “Hãy nhớ, ngươi nợ ta một ân tình.”

Nhân quả có thể được bù đắp, nhưng nàng vẫn muốn đối phương phải thiếu nợ mình.

Lý do rất đơn giản, tên chó chết này vô cùng yêu nghiệt, cách hành xử cũng rất cường thế. Hạng người như hắn, hoặc là độc chiếm hào quang, hoặc là sẽ chết rất thảm.

Nàng thiên về vế trước, cho nên mới không hề do dự mà cố gắng xây dựng mối quan hệ sâu sắc, điều này chắc chắn sẽ có lợi cho nàng trong tương lai.

Từ Bắc Vọng không nói một lời, tiếp tục chờ đợi phần tiếp theo.

“Linh giới.”

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Nguyệt Quang khẽ hé mở, phun ra một thanh âm tê dại.

Từ Bắc Vọng nhíu mày, có chút khó tin: “Ngươi chắc chứ?”

Một nơi thâm sơn cùng cốc như Linh giới, liệu có thần vật thích hợp cho cảnh giới Ngụy Thần sao?

Với bối cảnh và địa vị hiện tại, hắn đã không còn hứng thú với việc khám phá những điều mới mẻ từ lâu.

“Cơ duyên tìm thấy thần vật thường xuất hiện ở những nơi dễ bị bỏ qua nhất.”

Bạch Nguyệt Quang bước những bước đầy mê hoặc, nhẹ nhàng nói: “Ta từng có một kiếp luân hồi ở Linh giới, từng đến thăm một địa điểm tên là Cửu Sơn, sau đó siêu thoát một cách hoàn mỹ dựa vào cơ duyên.”

“Ta luôn nghi ngờ rằng nơi này đã bị ảnh hưởng bởi kỷ nguyên trường hà, chỉ là không có ai biết đến thôi.”

Nghe vậy, Từ Bắc Vọng gật đầu đồng ý.

Kỷ nguyên trường hà là nạn kiếp lớn nhất nhưng cũng là cơ duyên lớn nhất trên con đường trường sinh. Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại song song với nhau, đây đích thị là một câu nói chí lí.

Kỷ nguyên trường hà lan tràn đến đâu, vô số thần vật khác nhau xuất hiện đến đó.

“Dựa vào khí vận của ngươi, chắc chắn gặp được cơ duyên nhất định rất dễ dàng.”

Bạch Nguyệt Quang nói một cách chắc chắn.

Từ Bắc Vọng chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch thiệp: “Hy vọng ta có thể làm được như lời chúc của ngươi.”

Sau đó, Bạch Nguyệt Quang lại nói: “Còn có một người, kiếp trước của hắn là Tranh Độ hai bước, đồng thời cũng là kẻ thù của ta. Hắn vừa tái sinh trong Linh giới.”

“Cơ thể hắn ẩn chứa một thứ gọi là Thận Lâu, là một ngọn cây mà kỷ nguyên trường hà đã để lại trong lúc chảy xuôi.”

“Thứ này có thể gia tăng gấp ba tốc độ tu luyện. Hơn nữa, nó còn có một công dụng khác, cường giả Ngụy Thần luyện hóa món vật này, có thể trực tiếp đột phá một cấp, thậm chí là hai cấp.”

Giọng nói lười biếng và quyến rũ vừa dứt, đôi mắt phượng khẽ đảo, nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng.

Quả nhiên, tâm tình của tên chó chết này đã xuất hiện dao động.