Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 442




Tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu truyền thừa lâu đời, đạo thống hạng hai sừng sững giữa chư thiên vạn vực, thế nhưng tan rã sụp đổ trong vòng một ngày duy nhất.

Tin tức giống như được mọc thêm cánh, lập tức truyền ra khắp nơi, nhấc lên một trận sóng to gió lớn tại các tinh vực thượng đẳng.

Chư thiên vạn vực, lần đầu tiên biết tới cái tên Thái Sơ Bắc Vọng.

Thái Hư Cổ Tinh nằm kế cạnh Thiên Đình, là tinh vực chuyên môn giao dịch tài nguyên.

Giờ phút này, rất nhiều Cổ Thần Đại Đế xuất hiện trong hư không, thậm chí là các đại năng trên Thiên Đế, ai nấy đều đang nghị luận về sự tình ở tinh vực Linh Trạch.

“Đường đường là đạo thống hạng hai, bất quá cũng chỉ là con sâu cái kiến ở trước mặt Nhật Bất Lạc, cứ thế mà bị huỷ diệt chỉ bằng một lần nhấc tay.”

“Mười hai vị Thiên Đế, hai vị Tranh Độ, vô số kể Cổ Thần, tất cả đều chết thảm…”

“Chân tướng của sự việc lần này càng làm cho da đầu của ta trở nên tê dại.”

Nghe vậy, rất nhiều Thiên Đế khẽ co rút con ngươi, nội tâm cảm thấy rét run mấy phần.

Tiện tay nghiền nát một tinh vực, đây là chuyện bọn họ thường xuyên làm, vạn nhất…

Không thể nào!

Ta tuyệt đối không có khả năng xui xẻo đến như vậy, loại chuyện này sẽ không phát sinh trên người ta!

“Về sau, ngao du khắp chư thiên vạn vực thì nên cẩn thận một chút.”

Một vài Thiên Đế âm thầm cảnh cáo chính mình, lấy chuyện đó làm gương.

Một vài tinh vực có bề ngoại tầm thường hạ đẳng, nhưng cũng có thể lại là quê hương của một nhân vật nguy hiểm không thể trêu chọc.

Nếu như đối phương chỉ là đạo thống đỉnh cấp thì cũng thôi đi, bọn họ còn có thể ra sức xin hòa giải bằng lợi ích.

Nếu là Thần tộc Hoàng Kim, vậy thì chỉ có thể bố trí hậu sự rồi chờ chết.

“Người này xếp thứ 357000 trên bảng Vấn Đỉnh, thứ hạng này cũng không cao, vì cái gì lại có thể sai khiến Chí Cao?”

Một cường giả cau mày, câu hỏi vẫn quấy nhiễu hắn từ đầu buổi đến bây giờ giờ.

“Chỉ có một lời giải thích, đó chính là thiên phú.”

Một người bày ra thần sắc ngưng trọng.

Thiên phú cực kì yêu nghiệt, vậy nên mới được Thần tộc ưu ái mà phá lệ.

Đám người nhanh chóng lấy Tinh La Bàn, tìm kiếm thân ảnh người kia ở trong dải ngân hà sáng chói.

Người ngồi bên trên Tinh vực Linh Trạch, một đầu tóc vàng tùy ý rối tung, dung mạo tuấn mỹ vô song, khí chất cái thế tuyệt luân, đôi mắt xanh thẳm giống các vì tinh tú đang hòa vào nhau.

Một nữ tử không khỏi cảm khái: “Thái Sơ Bắc Vọng, nhìn bộ dáng tôn quý như vậy, thành tựu sau này của hắn chắc chắn sẽ vô cùng ghê gớm, sợ lại là một nhân vật khuấy đảo phong vân đây…”

Trên đỉnh một dãy núi, mặt trăng sáng vắt ngang trên màn đêm, chiếu rọi xuống một nữ tử yêu mị câu nhân.

Gió nhẹ thổi tung làn váy của Bạch Nguyệt Quang, nhưng lại thổi không nổi sự rung động trong lòng nàng.

Dù đã sống qua mấy trăm vạn năm, nhưng cái tên chó tóc vàng mắt xanh nọ chính là nhân vật kinh diễm nhất mà nàng ta từng gặp gỡ.

Không có người thứ hai.

Thiên kiên đứng thứ ba mươi lăm vạn trên bảng Vấn Đỉnh đúng là bình thường, nhưng nàng ta rõ thứ hạng trước kia của tên nam tử trẻ tuổi này.

Chỉ mới vài chục năm, hắn ta đã vượt qua sáu mươi vạn người, thiên phú không khỏi quá khủng bố.

Nhưng điều khiến nàng rung động đó là, “Thái Sơ” Bắc Vọng vậy mà có thể sai hiến Chí Cao.

Ngươi là người giả mạo sao!

Trong thoáng chốc, nàng nảy sinh ra một cỗ ảo giác, người trẻ tuổi kia chính là hậu duệ huyết mạch thuần túy nhất của Nhật Bất Lạc, ngay cả một tí tì vết cũng không có. Nếu không, tại sao hắn lại có thể được coi trọng đến như vậy?

“Không thể không bội phục…”

Bạch Nguyệt Quang tán thưởng từ tận đáy lòng, nàng không thể mô tả người này bằng hai chữ “quyết đoán”, sự gan dạ và thiên phú mới là tối thượng.

Nàng có một tia dự cảm, hắn ta chắc chắn sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm của chư thiên vạn vực trong tương lai!

Một thế giới băng lãnh hư vô, hai con Thất Thải Thần Hoàng tuyệt mỹ ngao du bên trong đạo vận, vây quanh một chiếc quan tài trong suốt đang lơ lửng.

Một nữ tử loã thể đang ngủ say, toàn thân đều lộ ra hơi thở tiên linh, mỗi một tấc da thịt đều phát ra khí tức vĩ ngạn bất diệt.

“Xem thế là đủ rồi, con rể đã vượt quá dự kiến của ta.”

“Con rể có thể hòa lẫn vào Nhật Bất Lạc như cá gặp nước, ngay cả Chí Cao Thiên Đế cũng đi theo làm tùy tùng cho hắn.”

Nàng ta không nhúc nhích, đôi môi đỏ mọng bao trùm trong tuyết nước cũng chưa từng mấp máy, nhưng tiếng cười nói êm tai như chuông bạc lại vang vọng khắp chốn

Nữ tử váy tím ở phía xa xa, chân ngọc tuyệt mỹ không che chắn, óng ánh trắng nõn cơ hồ hòa làm một thể cùng băng tuyết, ngón chân phấn nộn phát ra từng đợt mùi thơm, du đãng trong thiên địa.

Cái cằm tinh xảo của Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi nâng lên, thận trọng nói: “Bình thường thôi.”

Nữ tử trong quan tài chớp động lông mi, cười một tiếng tươi sáng: “Lúc trước nương không đồng ý để ngươi đưa tinh huyết Chí Cao cho hắn, là nương kiến thức nông cạn. Bảo sao, ngươi chỉ bị hắn liếm chân, nhưng lại liếm đến đái dầm.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương biến sắc, bộ dáng thẹn quá hoá giận: “Nương nhất định phải một mực lặp lại? Chờ đến khi con mèo ngu ngốc kia thức tỉnh, nàng ta nhất định phải chết.”

Khoé miệng nữ tử lại nhếch lên, giống như nghĩ đến cái gì, lông mày nhiễm tuyết khẽ nhíu lại.

“Không đúng lắm.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương đột nhiên lạnh lùng nói.

Nữ tử cũng hoang mang hỏi: “Hắn ta có phải đang che giấu điều gì hay không?”

Sau khi tán thưởng qua đi, bọn họ mới bắt đầu phát hiện điểm quái dị.

Từ lúc nào thiên kiên xếp hạng ba mươi lăm vạn trên bảng Vấn Đỉnh lại có thể khiến Nhật Bất Lạc an bài Chí Cao hộ tống đi theo hắn?

Nàng từng là Chí Cao Tranh Độ năm bước, nếu như Thần tộc Thất Quan Vương có thiên kiêu gặp nạn, trừ phi là xếp hạng trước hai ngàn trên bảng Vấn Đỉnh, nếu không thì tuyệt đối bỏ mặc.

Thần tộc Hoàng Kim đều là như thế, thứ hạng ba mươi lăm vạn trên bảng Vấn Đỉnh hoàn toàn không đủ giá trị.

“Hắn ta đang kết thông gia với ai đó sao?”

Nữ tử đột nhiên suy đoán nói.

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên nghiêm túc, một gương mặt tuyệt mỹ không tì vết bao phủ trong lãnh ý vô tận.

“Ngươi gấp gáp à?”

Mi tâm nữ tử khẽ động, giễu cợt nói: “Cẩm Sương, ai dám đoạt nam nhân của ngươi chứ?”