Trong đại sảnh, hai nam tử to lớn tráng lệ đứng sừng sững, từng đạo sấm sét màu tím và ngọn lửa màu đen quấn quanh thân thể bọn hắn, trông giống như một bộ giáp lộng lẫy mà lại cao quý.
Đây chính là thủ vệ của Bồng Lai Cổ Tinh, tổ địa của thần tộc Hồn Bất Quy.
“Tại hạ Thái Sơ Bắc Vọng.”
Nam tử áo trắng cung kính đi vào đại điện truyền tống, đưa lên lệnh bài Đại Nhật kim sắc sáng chói.
Đám thủ vệ vô cảm gật đầu, sau đó bày ra tư thế mời vào.
“Đa tạ.”
Từ Bắc Vọng ném mười nghìn viên Tiên ting vào trong quầng sáng, thân ảnh của hắn lập tức biến mất ở cuối đại điện truyền tống.
Không phải con chó con mèo nào đều có thể đến tổ địa của Thần tộc Hoàng Kim. Nếu xông pha loạn xạ dù chưa được cho phép, ngay cả Chí Cao cũng phải đón nhận kết cục thảm khốc.
Nhật Bất Lạc và Hồn Bất Quy vốn có quan hệ thân cận, tộc nhân hai bên vẫn thường lui tới, chủ yếu vẫn là vì lợi ích. Thần tộc Hồn Bất Quy cũng có tiếng nói không nhỏ ở Thiên Đình, chuyên phụ trách cánh cửa tiếp dẫn đi đến mọi thế giới.
Bầu trời tại Bồng Lai Cổ Tinh vẫn là một màn mưa không dứt, Từ Bắc Vọng cũng đã quen với thời tiết dầm dề như thế này. Không còn cách nào khác, ai bảo bọn hắn quá giàu có, tiên khí nồng đậm đến mức hóa lỏng thành mưa, điều này cũng là chuyện bình thường.
Tương truyền rằng, Thất Quan Vương ở thời kỳ đỉnh cao nhất, cũng tức là thời điểm mà bọn họ chiến thắng trong Kỷ Nguyên Trường Hà lần thứ bảy, Tử Vi Cổ Tinh của bọn họ bao phủ trong Hồng Môn đạo khí…
Cả ngày lẫn đêm, Hồng Môn đạo khí nhiều không đếm xuể, tiên giới nói đùa rằng, một con chó hoang ở trong đó vạn năm, đến khi đi ra cũng là thần minh một phương rồi.
Hắn có thể tưởng tượng Thất Quan Vương lúc đó có bao nhiêu cường đại và phồn thịnh!
Sau vứt bỏ mọi suy nghĩ dư thừa, Từ Bắc Vọng đứng trong khoảng không, vẫy tay về hướng xa xa.
“Lệ…”
Đột nhiên, một con địa long thân đen, đầu màu xanh đậm lập tức chạy tới, cung kính chờ đợi phân phó.
“Ta nghe nói hôm nay có một hôn lễ, ngươi đưa ta đi thăm một chút.”
Từ Bắc Vọng đứng ở trên lưng nó.
“Tuân mệnh!”
Phúc Địa Long phun ra từng sợi từng sợi hồn phách, vượt qua mấy trăm ngàn dặm trong cơn mưa tiên khí.
Tại dãy núi được bao bọc bởi sương đen lượn lờ, một hôn lễ không tính là long trọng đang được tổ chức nơi đây. “Tân nương” đang đứng lẻ loi trơ trọi trên bục cao lát bằng thần ngọc, xung quanh không một ai lớn tiếng tán thưởng.
Khuôn mặt nam tử uy nghiêm, thân khoác áo cưới màu đỏ làm bằng lụa, tay cầm binh khí kim sắc, tư thái vô cùng uy phong.
Trở thành người ở rể của Thần tộc Hoàng Kim, đương nhiên chỉ có thể gọi hắn là “tân nương”.
Từ Bắc Vọng sở dĩ phá lệ đi xem một hôn lễ nhàm chán như vậy, đương nhiên là bởi vì tân nương này tương đối đặc thù.
Khi vừa đặt chân đến Tinh vực Thiên Cầm, hắn đã nghe một người tên là Vương Sinh nói về một tên phi thăng từ thế giới bị vứt bỏ vẫn có thể trở người nổi bật nhất trong thế hệ này, một thiên kiêu xếp hạng năm vạn trong bảng Vấn Đỉnh.
Có thể nói, hắn ta chính là niềm kiêu ngạo của hàng tỷ người phi thăng, một tên nhà quê hiếm có khó tìm
Tân nương trước mắt —— Hoa Kim Ngã!
Sau khi trình diễn từng màn kinh diễm, hắn đã giành được cơ hội ở rể Thần tộc.
Từ nay về sau cá chép vượt Long Môn, tiền đồ vô hạn.
Để có thể trở thành người xuất sắc nhất trong số hàng trăm triệu người phi thăng, thiên phú đạo tâm của Hoa Kim Ngã nhất định cực kỳ khủng bố. Nếu có thêm bối cảnh tài nguyên, thì người này chắc chắn sẽ thăng tiến cực kỳ nhanh chóng.
“Không đơn giản đâu.”
Từ Bắc Vọng khẽ nói.
Hào quang của cây khí vận tràn đầy giống như một con sông lớn chảy xuôi, thậm chí còn có thể so sánh với đám thiên kiêu Thần tộc Hoàng Kim.
Trong tương lai, hắn ta nhất định là một đối thủ không thể khinh thường.
Hoa Kim Ngã đang cô độc đứng trên đài cao, hắn tựa hồ phát hiện ra cái gì, nhìn về phía nam tử tóc vàng siêu phàm thoát tục, sau đó biểu lộ nụ cười thiện ý.
Từ Bắc Vọng mỉm cười vuốt cằm, chợt khoanh tay rời đi, không muốn làm khó người khác trong lúc bối rối.
Đường đường là một đại trượng phu, nhưng lại phải đi ở rể nhà người, tóm lại là một sự kiện tương đối khó chịu. Huống chi, hôn lễ này còn keo kiệt như vậy, Hồn Bất Quy dường như đang tận lực nhục nhã Hoa Kim Ngã.
Phúc Địa Long bay nhanh qua khoảng cách xấp xỉ hàng tỷ dặm, đi vào một hòn đảo nhỏ xa xôi nhất ở phía Bắc của Tinh vực Bồng Lai.
Nước biển ở đây cực kỳ đục ngầu, dù được tiên khí gột rửa mỗi ngày, nhưng nơi này vẫn trầm lặng như cũ.
Rất nhiều thân ảnh đứng sừng sững trên đảo nhỏ, tộc nhân Thần tộc Hoàng Kim, cổ thú Thần tộc Bắc Cực Thú Liệp chiếm đa số, ai nấy đều muốn tới Hoàng Tuyền lịch luyện.
“Vãn bối tu luyện một môn công pháp đặc thù, cần hấp thu quỷ hồn.”
Từ Bắc Vọng tiến đến bên một cường giả Thiên Đế, cung kính đệ trình lệnh bài của mình.
Hòn đảo nhỏ này dường như là không gian hư vô, nhìn như đang đứng im, nhưng thật ra đang chìm xuống dưới không ngừng, bốn phương tám hướng đều có khí tức vĩ ngạn bất diệt trôi dạt.
Cường giả Thiên Đế xác nhận thân phận Nhật Bất Lạc, người này cũng không làm khó hắn, còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đừng đợi trong Vong vực tử cảnh quá lâu, thọ nguyên cắt giảm vốn không phải là chuyện đùa.”
“Đa tạ tiền bối giúp đỡ.”
Từ Bắc Vọng vẫn giữ trọn lễ tiết, ngay lập tức lặng lẽ đứng sang một bên.
Hắn mơ hồ nhìn thấy một cánh cổng quỷ dị nguy nga nhô lên từ nơi sâu nhất trong đáy biển, từng khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo dần dần lộ ra, một vài người mặc áo choàng che khuất trong màn sương đen đang đứng ở một nơi bí ẩn không rõ.
Bốn vòng xoáy xoáy thật lớn đột nhiên xuất hiện, tựa như bốn con mắt âm u ma quái ở trong vùng chết chóc vô tận.
Ca dao cổ xưa quỷ dị cất lên, một cái bàn tay loang lổ khổng lồ nắm chặt vực sâu, lực lượng bất diệt khai một đường hầm u ám.
Hư không bao trùm Địa Phủ!
Oanh!
Nam tử áo trắng thẳng tắp rơi xuống hải vực, lập tức biến mất ở cuối đường hầm.