Từ Bắc Vọng bế quan tu luyện mười lăm năm, vì e sợ sẽ bị bại lộ, cho nên hắn cũng không dám lấy con rối ra dù chỉ một khắc.
Hắn nhanh chóng cởi áo bào, sẵn tiện còn mang theo con rối, nằm trần truồng bên trong một Linh Trì bốc hơi tiên khí mù mịt.
Từ Bắc Vọng châm một chén trà xanh, toàn thân thông thấu tê dại, hắn lập tức mỉm cười với khuôn mặt cao quý trang nhã ở dưới nước.
“Tiếp tục.”
Một khắc sau đó, Từ Bắc Vọng điềm nhiên như không có việc gì mà nói: “Nương nương, một tên thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh có tên là Thái Sơ Kế Hoài, hắn ta đã chạy tới Dương Hi Cổ Tinh, xin nhanh chóng sắp xếp người đi săn.”
“Tu vi của người này là Thần Linh đỉnh phong, chiến lực có lẽ sẽ sánh ngang với Cổ Thần, nhưng hắn ta không có người bảo hộ bên người.”
“Lập tức ra tay đi, nếu không được thì bỏ chạy.”
“Làm sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng lưu lại dấu vết.”
Giao phó xong những thứ này, Từ Bắc Vọng nhàn nhã vô tư nhâm nhi chén trà.
Xét theo tính cách kiêu ngạo của lão đại, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình có thể cảm ứng con rối.
Nhưng lão đại đã hạ lệnh chó săn làm nội ứng, nhưng lại không giao ra ám hiệu giao tiếp, điều này đã quá rõ ràng rồi a, hắn chỉ cần đối thoại trực tiếp cùng con rối là được!
Xem ra, con rối này đã được luyện hóa, dung nhập thần vật cực kì huyền diệu.
“Ti chức đã lập công, nên ti chức liếm nhiều một chút nha.”
….
….
Nửa tháng sau, một nam tử áo trắng trở lại Xích Ô Cổ Tinh.
Chín nữ bộc xinh đẹp động lòng người đang ngắt tiên dược bên ngoài cung điện, các nàng nhìn thấy Từ Bắc Vọng thì lập tức quỳ xuống.
“Đứng lên đi.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười rồi chắp tay đi vào chỗ sâu cung điện.
Mặt trời đỏ treo trên không trung, hào quang rủ xuống tĩnh thất tu luyện, hắn l lấy mảnh vỡ thần tộc ra, đưa thần thức tiến vào nền tảng giao lưu.
Bên trong không gian hư vô nóng bỏng đỏ rực, vô số đạo hư ảnh đứng vững vàng bên trên một vầng mặt trời có kích thước hàng vạn trượng, ai nấy đều sở hữu tóc vàng kim phiêu đãng, tướng mạo không hề tầm thường.
Từ Bắc Vọng giống như một tên tiểu lâu la đứng ở nơi hẻo lánh, dựa vào thân phận địa vị hiện tại, hắn không xứng để được tham gia cuộc nói chuyện của đám người nơi đây.
Sau một đoạn thông tin dài dòng vô ích, Từ Bắc Vọng mới nghe thấy có tộc nhân trầm giọng nói: “Hồn đăng Thái Sơ Kế Hoài tắt rồi, địa điểm tử vong có khí tức của Thất Thải Thần Hoàng, chính là dư nghiệt của Thất Quan Vương.”
Ngay lập tức, bầu không khí sôi trào mấy phần, vô số hư ảnh bày ra sắc mặt âm trầm.
Thiên kiêu xếp hạng mười lăm vạn trên bảng Vấn Đỉnh, thậm chí còn là đệ tử đích mạch Thần tộc, đối với Nhật Bất Lạc mà nói, đây đích thị là một tổn thất không nhỏ.
“Tên ngu xuẩn này, đã không có hộ vệ Đại Đế ở bên người lại còn đi dám rêu rao, quả thực là ngungốc!”
“Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, chúng ta nhất định phải tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt Thất Quan Vương một cách triệt để.”
“Sau này, mọi người tận lực ẩn nấp hành tung, trừ phi là việc tư quan trọng, nếu không thì nhất định phải mang theo hộ vệ.”
Tộc nhân nhao nhao nghị luận, lời nói đều ẩn chứa phẫn nộ.
“Tiêu diệt toàn bộ Thất Quan Vương, giết chết Hoàng Cẩm Sương!”
Từ Bắc Vọng ở trong góc cũng cùng chung mối thù, theo đó phụ họa một câu.
Về phần làm thế nào, bản thân chó săn đều không biết…
Sau khi xác nhận công lao +1, Từ Bắc Vọng vừa lòng thoả ý rời khỏi giao lưu bình đài.
Loại cảm giác không khí bi thương này, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Ở trong không gian hư vô, hắn là tiểu lâu la hèn mọn nhất, căn bản không có tư cách tham gia đối thoại cùng với đám thiên kiêu đỉnh cấp, bọn hắn đều cường giả Cổ Thần, nằm trong top một vạn ở trên bảng Vấn Đỉnh.
“Công tử, có tộc lão tìm ngươi.”
Ngoài điện, thanh âm cung kính của nữ bộc đột nhiên truyền đến
Từ Bắc Vọng híp híp mắt xanh, bước ra một bước.
Ngoài điện, Kim Ô Thần Điêu đứng sừng sững cùng với một mỹ phụ nhân tóc vàng con ngươi màu xanh lam, tiên phù quanh mình tràn ngập, tản ra khí tức của Thiên Đế.
“Gặp qua tiền bối.”
Từ Bắc Vọng bình chân như vại hành lễ.
Mỹ phụ nhân hài lòng gật đầu” “Thiên phú và đạo tâm của ngươi đều tốt, hoàn toàn có thể xông vào top năm vạn trên bảng Vấn Đỉnh, ta hy vọng ngươi không lười biếng, chăm chỉ tu luyện.”
“Tuân mệnh…”
Từ Bắc Vọng cất giọng rào rào.
Sau khi hàn huyên vài câu theo thông lệ, mỹ phụ nhân nghiêm túc hỏi: “Ngươi đã từng gặp qua Thái Sơ Kế Hoài ở Thiên Đình, mau nói cụ thể quá trình.”
Sẽ không bại lộ chứ? Vậy thì bản thân sẽ là nội ứng thất bại nhất trên đời này…
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không có chút gợn sóng nào, hắn chậm chậm miêu tả toàn bộ quá trình một lần, bao gồm cả việc Thái Sơ Kế Hoài bị Giang Thiên Quân mắng chửi, sau đó hắn chém giết vài tiên sứ ở ngoài đại điện truyền tống, sau đó tự mình rời đi.
Mỹ phụ nhân ừ một tiếng, thân ảnh chậm rãi tan biết.
Từ Bắc Vọng đưa mắt nhìn đối phương rời đi, jắm không có chút lo lắng nào, bình tĩnh đi về tĩnh thất tu luyện.
Tuyệt đối không có khả năng bị hoài nghi, chỉ là tra hỏi bình thường mà thôi.
Nhưng mà khả nhất bất khả nhị, nếu như thiên kiêu mà hắn tiếp xúc tiếp theo cũng rơi đài giống Thái Sơ Kế Hoài, người khác nhất định sẽ hoài nghi đến hắn.
Trong phòng tu luyện, Từ Bắc Vọng kiểm kê thu hoạch sau khi tàn sát rất nhiều khí vận chi tử, hàng đống thần vật bọn hắn hoàn toàn có thể đền bù chỗ trống hai mươi năm không có “tiền lương” này.