Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 424




Tại một thế giới hư vô lạnh lẽo đến mức nứt vỡ linh hồn, nữ tử váy tím chân trần hành tẩu trong động băng, má ngọc cao quý phát ra khí tức lạnh lùng, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.

Tiếng cười ấm áp vang lên, giống như có thể hòa tan đạo vận lạnh băng.

Không hổ là chó săn của nàng, hắn coi như cũng không tệ. Tuy nhiên, nàng không thể giẫm đạp hắn để biểu lộ cảm xúc, cho nên bàn chân có chút ngứa ngáy.

“Lên bảng rồi?”

Thanh âm dễ chịu vang lên, một chiếc quan tài óng ánh phiêu đãng trên bầu trời, một nữ khỏa thân nằm bên trong.

Nữ tử này sở hữu làn da trắng nõn, dung mạo vô song, hàng lông mày có chút tương tự Đệ Ngũ Cẩm Sương, khí tức vô cùng hiên ngang.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nàng cũng không thèm hồi đáp lại.

“Con rể của ta là một nhân vật vô cùng quan trọng, thậm chí còn đóng vai trò mang tính quyết định.”

“Nếu tương lai giống như lời ngươi nói, vậy thì hắn chính đại công thần, góp phần đưa Thất Quan Vương của chúng ta đi lên.”

Quan tài tiếp tục phiêu đãng, giống như là muốn tiến vào không gian vô tận, lông mi của nàng vẫn luôn tĩnh lặng, môi đỏ mọng không hề động đậy, nhưng lại có thể phát ra tiếng nói.

Đệ Ngũ Cẩm Sương giương tay váy ra, khuôn mặt hoàn mỹ không chút dao động, đôi chân ngọc tinh xảo ngâm trong nước đá.

“Một người thích liếm chân, một người thích bị liếm, thật sự là đam mê kỳ quái…”

Có tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ trong quan tài, nữ tử vẫn đang ngủ say, nhưng khóe môi lại phác họa một đường vòng cung.

“Cút!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng như băng, tay đánh ra một chưởng, đẩy quan tài đánh vào chỗ sâu vô tận.

Con mèo ngu ngốc!

….

….

Trời xanh trong chờ đợi cơn mưa bụi, còn ta thì đang chờ chàng.

(*) Sứ thanh hoa 青花瓷 – Jay Chou Châu Kiệt Luân

Nơi đây là Quan Tinh Hải, một di tích vốn nổi danh ngập tràn cơ duyên trong chư thiên vạn vực.

Hàng vạn tinh cầu sáng lấp lánh phiêu đãng giữa vũ trụ, tạo thành khung cảnh trong xanh kỳ vĩ, tựa như một mảnh hải dương mênh mông sóng sao lung linh, vừa trong trẻo lại vừa thuần khiết.

Giờ phút này, rất nhiều chiến xa, cổ thuyền đang chiếm cứ bầu trời Quan Tinh Hải, từng đầu thần thú kéo xe đều phát ra khí tức bàng bạc mênh mông đến cực điểm.

Thiên kiêu của mười vạn tinh cầu đang ngồi xếp bằng ở nơi đây, sử dụng khí vận của bản thân để tìm kiếm cơ duyên. Bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn thấy đủ loại thần binh đa dạng sắc màu và hình dạng, từ đao thương kiếm tích, búa rìu câu xiên, cho đến chung đỉnh tháp ấn… Ai nấy đều chóng váng đau đầu vì không kịp nhìn rõ.

Trong hàng vạn tinh vực, mỗi thời mỗi khắc đều có các tu sĩ rơi đài, thi thể của bọn họ bị nghiền ép thành bột mịn, nhưng những bảo vật trên người bọn họ sẽ lang thang khắp cõi, dưới quy tắc thiên đạo, phần lớn những thứ này sẽ trôi theo về phía Quan Tinh Hải, còn một phần nhỏ sẽ thất lạc trong các thế giới bị vứt bỏ.

Mà các thiên kiêu đang ngồi ở đây, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi cơ duyên!

Những người có khí vận cao sẽ tìm thấy thánh dược, bình ngọc, thậm chí là cả tinh hoa trái tim của Đại Đế!

“Đây là…”

Rất nhiều Thiên kiêu bày ra biểu cảm ngưỡng mộ, ai nấy đều dõi theo một tòa cung điện trong suốt như pha lê vừa phun ra từ Tinh Hải, bên trên còn có tiên âm quanh quẩn, sau đó liền bị một nữ tử thu vào trong tu di giới.

Một nam tử thanh tú đang mặc áo bào tinh đấu đang tràn đầy lo lắng, cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân.

Hắn chính là Ly Thương thuộc Tinh vực Thiên Cầm,.

Bảy năm trước, sau khi cuộc tranh đấu bảng Ấu Cầm hạ màn kết thúc, Ly Thương nhờ vào khúc xương rồng mà sư đệ từng ban tặng để chém giết tới tận vị trí thứ ba, giành được cơ hội đi đến Quan Tinh Hải.

Nhưng bảy năm ròng rã trôi qua, thu hoạch của hắn quá mức ít ỏi, cũng chỉ có hai mươi mấy gốc tiên năm mươi vạn trở xuống.

Khi nhìn những người khác tìm được đầy bồn đầy bát, làm sao hắn ta có thể không thất vọng cho được?

Trong khoảng thời gian vừa qua, Ly Thương chỉ cảm thấy hưng phấn tột đỉnh khi nhìn thấy sư đệ của mình leo lên bảng Vấn Đỉnh, thân ảnh áo trắng lộng lẫy đứng sừng sững ở Thụy Thủy Tinh Vực đó đã khiến hắn tự hào mừng rỡ từ tận đáy lòng.

“Tinh vực hạ đẳng, không xứng để thiên đạo chiếu cố.”

Bên cạnh hắn, một thiên kiêu trẻ tuổi có vóc người khôi ngô đang bày ra bộ dáng lạnh lùng bễ nghễ, hai tay kkhex lung lay vật liệu chế tạo Tiên khí.

Ly Thương không hề phản bác, tỏ vẻ tán thành lời nói của đối phương. Sau khi rời khỏi tinh vực Thiên Cầm và được tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, nhiệt huyết sôi trào trong lòng hắn chậm rãi bị dập tắt.

Tại chư thiên vạn vực, hắn ta quả thực quá bình thường, không hề nổi bật chút nào trong số các thiên kiêu ở Quan Tinh Hải, 80% những người ở đây đều mạnh hơn hắn.

Phải biết rằng, mười vạn thiên kiêu ở nơi này, tất cả bọn họ đều không có tư cách leo lên bảng Vấn Đỉnh!

“Phàm là con người, ai nấy rồi cũng phải học cách chấp nhận sự tầm thường của bản thân.”

Ly Thương khẽ thở dài, cố gắng định thần để cảm nhận sự vận hành quỹ tích của Tinh Hải, hy vọng sẽ có thể tìm ra thứ gì đó không tưởng tượng nổi.

Nhưng vào lúc này.

Bản sắc trong xanh của Quan Tinh Hải đột nhiên xen lẫn với màu đỏ rực chói lọi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một vầng mặt trời huy hoàng đột nhiên giáng lâm, phát ra khí tức nóng rực vô ngần, tựa như có thể thiêu đốt toàn bộ sinh linh ở nơi đây.

“Rống”

Kim Ô Thần Điểu kêu lên một tiếng, sau đó bay lượn xung quanh mặt trời, một nam tử áo trắng đứng sừng sững bên trên, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ!

“Nhật Bất Lạc vĩ đại?”

Chủ nhân của mười vạn tinh vực có nhiệm vụ dẫn dắt thiên kiêu đến Quan Tinh Hải bắt đầu nhao nhao khom mình hành lễ, ai nấy đều bày ra thần sắc vô cùng cung kính.

“Thần tộc Nhật Bất Lạc…”

Mấy chục vạn thiên kiêu ngẩng đầu chiêm ngưỡng phong thái của nam tử áp trắmg, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

Bọn hắn thề, đây đích thị là nam nhân lộng lẫy chói mắt nhất mà bọn hắn từng gặp qua trong đời này!

Có lẽ, cũng chỉ có Thần tộc Kim Thần mới có thể sinh ra một thiên chi kiêu tử tuấn mỹ vô song như vậy.

Loại phong thái kia, đủ để khiến vô số người có mặt ở đây trở nên tự ti vô đến cực điểm.