Một phụ nhân xinh đẹp trong bộ váy trắng đang nhàn nhã châm trà, khoan thai uống một mình.
“Xin ra mắt tiền bối.”
Từ Bắc Vọng nhanh chóng bước tới, hành lễ với hình ảnh hư ảo này.
Lần trước, bà dì Đại Đế này đã sử dụng thủ đoạn không thể tưởng tượng được, bất tri bất giác trình chiếu hư ảo tới Nhật Nguyệt Thần Triều.
Phụ nhân váy trắng chăm chú nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn ta cũng không phải hạng người tầm thường, quả thực có chỗ hơn người!
Dù chưa được bao lâu, tu vi của hắn thăng cấp đến Địa Tiên trung phẩm, tiên lực thuần khiết lại ngưng luyện.
Một kể sở hữu đến thiên phú nhường này hoàn toàn có thể lọt vào bảng Vấn Đỉnh, thậm chí có thể so sánh với tộc nhân của Thần tộc Hoàng Kim.
Kết hợp với môi trường thiếu thốn tiên khí ở tinh vực thấp kém như nơi này, thiên phú và khí vận của kẻ này có lẽ còn xứng đáng trở thành thiên kiêu của Thần tộc Hoàng Kim.
“Lần trước là ta đã nhìn lầm, ngươi coi như cũng không tệ.”
Bà ta nhấp một ngụm trà, lên tiếng bằng chất giọng nhàn nhạt.
Vậy ngươi không phải đang thừa nhận bản thân đã từng khinh miệt, coi thường ta sao?
Từ Bắc Vọng âm thầm oán trách trong lòng, nhưng một Đại Đế như bà ta có thể nhận xét một câu không tệ, vậy thì hắn cũng đủ vốn liếng để kiêu ngạo rồi.
Phụ nhân váy trắng đặt chén trà xuống, đặt ba vật lên trên bàn.
Một mảnh pha lê lấp lánh, một cái bình nhỏ, một viên đá thô sơ có góc cạnh rõ ràng.
Sức mạnh bất tử tuôn ra từ giữa ngón tay bà ta, toàn bộ căn phòng yên tĩnh hóa thành một cái lồng đầy màu sắc, ngăn cách tất cả mọi khí tức.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, bà ta biến mất không thấy tăm hơi.
Từ Bắc Vọng vẫn còn trong trạng thái mê man, ánh mắt gắn chặt vào cái bình và viên đá.
Khí tức rò rỉ ra từ chiếc bình, dường như có thể khiến cho huyết dịch trong người hắn lặng lẽ đông kết. Còn viên đá kia lại ẩn chứa một màn sương xám xịt mơ hồ, tựa như đang ẩn chứa một thế giới hủy diệt giống như Địa Ngục, thi thể chìm nổi phiếu đãng.
Minh khí!
Từng huyệt đạo trong cơ thể của Từ Bắc Vọng bắt đầu chuyển động, viên đá phảng phất như có sinh mệnh, nó nhảy nhót vui sướng rồi bay về phía hắn.
Từ Bắc Vọng lập tức rơi vào không gian của Minh giới, làm bạn với Minh Đăng.
Không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào, Từ Bắc Vọng lấy ra một giọt tinh huyết của mình kích thích mảnh pha lê lấp lánh kia.
Một hình ảnh từ từ hiện ra.
Nữ tử cao quý trang nhã đang ngâm mình ao nước ngập tràn tia nắng, nàng nhẹ nhàng bôi sương mai tiên khí lên hai đòn xương quai xanh của mình
“Ti chức diện kiến nương nương.”
Từ Bắc Vọng tưởng đó cũng chỉ là một đoạn video một chiều, cho nên tùy ý kêu lên một tiếng.
Con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức trở nên lạnh lẽo, nàng lạnh lùng quát: “Giọng điệu của ngươi có vẻ rất xa cách?”
Từ Bắc Vọng giật mình, khuôn mặt lập tức biểu lộ cảm xúc mừng rỡ, sau đó sử dụng ngữ điệu chó săn như lúc trước: “Ti chức diện kiến nương nương!”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên một tia lạnh lẽo, nàng cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hắn.
“Ti chức rất nhớ nương nương.”
Chó săn cẩn trọng nói.
“Cút!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hất cái cằm thanh tú của mình lên, mặt không đổi sắc mà nói: “Không có bản cung, tên phế vật nhà ngươi cũng coi như không tệ.”
Chó săn tìm tới hơi ấm đã đánh mất từ lâu, giả bộ sầu muộn nói: “Không có nương nương ở bên cạnh, ti chức đêm đêm mất ngủ, tan nát cõi lòng, khát cầu nương nương đến mức muốn phát điên…”
Vẫn buồn nôn như vậy, Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp mắt hai lần, sau đó tiếp tục bôi sương tiên lên xương quai xanh.
Đôi mắt chó săn phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó gắn chặt vào dải tóc đen như mực tô điểm khuôn mặt trắng tuyết.
Đường cong xương quai xanh hoàn mỹ như tranh vẽ, còn mang theo ánh sáng long lanh hấp dẫn.
Thật sự không biết phong cảnh dưới nước còn đẹp đến mức nào.
Chó săn dứt khoát cởi bỏ áo choàng trắng, lấy ra một con rối giống y hệt.
“Làm càn!”
Vẻ mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương đột nhiên thay đổi, lạnh lùng quát lên: “Ngươi còn dám ngậm?”
“Ti chức đã quen…”
Dù sao cũng không biết xấu hổ, chó săn tiếp tục bế quan tám năm.
Chưa kể, khi được lão đại nhìn chằm chằm như thế này, khoái cảm còn tăng lên gấp trăm lần.
“Biến thái, ngươi nhất định phải chết, bản cung nhất định sẽ thiến ngươi!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hung hăng chìa nắm đấm ra, hình ảnh biến mất.
Đôi má ngọc đỏ ửng như quả anh đào chín mọng, nàng lập tức cắt đứt cảm ứng.
Trong không gian tối đen như mực, Từ Bắc Vọng cố gắng chống cự, không chịu đưa con rối vào chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm.
Một lát sau, hình ảnh xuất hiện trở lại.
Đệ Ngũ Cẩm Sương trong chiếc váy tím đang nằm trên ghế treo, nàng duỗi đôi chân ngọc tinh xảo xinh đẹp lấp lánh ra.
“Xoa bóp cho bản cung.”
“Nương nương có thể cảm nhận được sao?”
Chó săn bắt lấy sơ hở trong lời nói.
Đệ Ngũ Cẩm Sương phản ứng rất nhanh, bình tĩnh nói: “Không có, bản cung chỉ muốn xem một chút.”
Sau đó, đôi mày thanh tú lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng như cũ.
Chó săn giữ vững tâm lý, lão đại có lẽ thật sự có thể cảm nhận được một chút.
Hắn lại lấy con rối ra lần nữa, xoa bóp những ngón chân hồng hào như tằm con, sau đó lại hôn lên từng tấc da tấc thịt.
Đệ Ngũ Cẩm Sương quay mặt đi chỗ khác, nàng cầm một chén đồ uống lạnh lên rồi cắn ống hút.
“Đừng biến thái như vậy!”
Nàng lạnh lùng nói, mặc dù ngoài miệng trách móc, nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười khó thấy được.
Chó săn tiếp tục hầu hạ thêm nửa tiếng, cho đến khi bị lão đại kêu ngừng lại.
“Được rồi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chịu đựng cảm giác tê dại, nàng nhẹ nhàng thu chân lại.
“Nương nương bảo dưỡng bản thân thật tốt.”
Chó săn tán thưởng một câu từ tận đáy lòng.
Mặc dù đều là đôi chân ngọc xinh đẹp hoàn hảo không tì vết, nhưng ngón chân chân thật bên trong hình ảnh lại càng hồng hào và thanh tú hơn, từng thớ cơ mềm mại như lông tơ.
Xem ra, suốt hơn hai mươi năm này, lão đại đã giữ gìn đôi chân của mình rất cẩn thận.
Còn không phải nàng đang chiều theo sở thích của tuỳ tùng?