Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 406




Một nam nhân trung niên trong một chiếc bào sam thêu hình rồng, chân mang giày lục hợp đang dạo bước trong cung điện.

“Bẩm sư tôn, hắn ta là huynh đệ của đệ tử, tên là Từ Bắc Vọng, đến từ thế giới bị vứt bỏ. Sau khi phi thăng đến biên giới Nhật Nguyệt Thần Triều, hắn ta đã bái nhập Băng Tuyết Cầm Cung.”

Ly Thương cúi người, hết mực cung kính trả lời.

“Người phi thăng?”

Nam nhân vô cùng kinh ngạc, ông ta xoay người nhìn chằm chằm Ly Thương.

Người này sở hữu vầng trán cao rộng, lại có một đôi mắt hẹp dài màu đen, khóe mắt xếch khiến ông ta càng toát ra phong thái oai nghiêm anh hùng.

Người này chính là Tống Viễn Kiều, chủ nhân Đông Hoang, vừa trở về từ Thiên Đình.

Ly Thương rất có hảo cảm với tiểu đệ Từ Bắc Vọng, hắn nói không khỏi thêm mắm thêm muối: “Không sai, thiên phú của hắn ta rất kinh khủng. Năm năm trước, người này chỉ mới đạt tới đẳng cấp Nhân Tiên sơ phẩm, nhưng đã đột phá hai cấp chỉ sau một đêm, tạo nên dị tượng kinh người.”

“Ta nghe nói, hắn từng mơ thấy Thần Linh Đại Đế ngay từ khi mới sinh ra, đi tới chỗ nào đề có thể nhặt được cơ duyên ở chỗ đó. Khi vừa tròn một tuổi, hắn đã có thể nghiền nát toàn bộ thế giới bị vứt bỏ, ba tuổi đã kích hoạt cánh cửa tiếp dẫn nhưng không nỡ rời bỏ cha mẹ thân sinh.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Tống Viễn Kiều cũng trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.

Trong số một trăm triệu tên nhà quê phi thăng thì đã có 99,999,999 tên phế vật.

Tuy nhiên, chỉ cần một tên có thể bộc lộ tài năng thì đúng là không thể tin được, thiên phú của hắn ta sẽ khủng bố đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Ông ta từng có may mắn được chiêm ngưỡng dị tượng đột phá của một thiên kiêu trên bảng Vấn Đỉnh ở tinh vực Thiên Cầm, thế mà còn không bằng cả tên này!

Chẳng lẽ, đợi đến khi tên này trưởng thành, hắn ta cũng có cơ hội bước lên bảng Vấn Đỉnh?

Ly Thương nói tiếp: “Sư tôn, đệ tử đã cố gắng kết giao…”

Lời nói bị chặn lại, Tống Viễn Kiều khoát tay nói: “Hắn đã là sư đệ của ngươi rồi.”

Ly Thương ngây ngốc: “...”

Tống Viễn Kiều phất tay áo, từng bụi tiên dược trôi lơ lửng rồi bắn nhanh đến trung tâm dị tượng ở phía xa.

Từ Bắc Vọng vốn đang rơi vào tình trạng thiếu thốn tinh khí, cho nên không thể nào phá vỡ được bình cảnh. Nhưng hiện giờ, hắn đã có thể đánh thẳng vào những ràng buộc khi nhận được sự trợ giúp của tiên dược.

“Để ta xem xem, liệu ngươi có thể hấp thụ được bao nhiêu!”

Tống Viễn Kiều có chút nhức nhối, biết thế đã không thể hiện.

Nhưng làm việc phải tới nơi tới chốn, không thể làm một nửa xong dừng lại được.

Cứ như vậy, ông ta run run quăng từng bụi tiên dược về nơi xa, từ bụi cỏ ba trăm ngàn tuổi dần tăng lên gốc cây hai trăm năm mươi ngàn tuổi, thế mà đối phương vẫn còn đòi hỏi như một cái động không đáy.

“Bụi cuối cùng.”

Tống Viễn Kiều lấy ra một bụi tiên dược đầy gai trông như một chậu xương rộng, đây chính là thần vật tám trăm ngàn tuổi, ngay cả ông ta còn không nỡ dùng cho mình.

“Sư tôn…”

Ly Thương giương mắt nhìn.

“Không thể thất bại trong gang tấc.”

Tống Viễn Kiều quay đầu, ném tiên thảo đi.

Trong phút chốc, vô số đóa hoa nở rộ tỏa mùi hương thơm ngát, lan ra khắp nơi.

Nam tử áo trắng đứng giữa hư không chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt xanh thâm thúy như đang ẩn chứa cả một tinh vực, toàn thân toát ra khí chất tôn quý đến không nói nên lời.

Cảnh giới Địa Tiên trung phẩm!

Vốn chỉ dựa vào việc luyện hóa tiên dược sẵn có, Từ Bắc Vọng chỉ có thể miễn cưỡng bước vào cảnh giới Địa Tiên sơ phẩm, nhưng không ngờ hắn lại nhận được sự trợ giúp của người đứng đầu Đông Hoang.

Người tốt quá!

“Từ Bắc Vọng.”

Giọng nói hùng hồn truyền tới từ cách đây mấy chục ngàn thước.

Từ Bắc Vọng không dám chậm trễ, lập tức biến mất khỏi chân trời.

Bảy ngàn thiên kiêu trong tòa trang viên rơi vào chết lặng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Sinh thời trong một thời đại với tên yêu nghiệt này đúng là một loại đau khổ!

Từ Bắc Vọng đi tới cung điện, cung kính hành lễ: “Tại hạ ra mắt tôn thượng.”

Cảnh giới của người đứng đầu Đông Hoang là Giả Thần.

Cảnh giới Hư Vô được xưng là Ngụy Thần, cảnh giới Lạc Thần chính là Thần Linh, nhưng giữa Ngụy Thần và Thần Linh còn có một cảnh giới nhỏ, đó chính là Giả Thần!

Những kẻ có thiên phú không đủ để bước vào thần linh, mãi mãi sẽ chỉ quanh quẩn ở Giả Thần.

Tống Viễn Kiều nhìn chăm chú vào hắn hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Ta chuẩn bị thu ngươi làm đệ tử chân truyền, thấy thế nào?”

Ly Thương đứng bên cạnh gần như chết lặng, nội tâm tràn đầy chua chát.

Từ Bắc Vọng giả vờ sợ hãi, vội vàng nói: “Khi tại hạ gặp khó khăn, Băng Tuyết Cầm Cung đã thu nhận rồi bồi dưỡng tại hạ, nói đến khó mở miệng, tông môn đã đặt tất cả tài nguyên cho tại hạ, chỉ hy vọng tại hạ có thể khiến tông môn rạng danh, tại hạ không thể phụ lòng mong mỏi của tông môn.”

Đùa chút thôi, mối liên hệ giữa thầy trò luôn có một sợi dây nhân quả, mà Tống Viễn Kiều lại còn đang nhậm chức ở Thiên Đình.

Thần tộc Nhật Bất Lạc và Thiên Đình chính là kẻ thù của một nhà ba người của hắn, Từ Bắc Vọng nhất định phải giết chết đám người này!

Thêm một điều nữa, hắn sở dĩ bái nhập Băng Tuyết Cầm Cung là bởi vì bản thân chỉ mới tới tiên giới, dù sao thì cũng phải tìm một nơi để che giấu thân phận.

Bây giờ lại lẫn vào như cá gặp nước, ngươi lại chỉ mới tới cảnh giới Giả Thần, đúng là có chút xấu hổ không đáng chú ý.

“Không biết phải trái!”

Ly Thương nổi giận, ánh mắt uy nghiêm.

“Im miệng!”

Tống Viễn Kiều hung hăng ngắt ngang hắn, vuốt cằm nói: “Tri ân báo đáp, ta rất thưởng thức đức tính này, làm đệ tử ký danh của ta đi.”

Sau khi bỏ ra nhiều tiên dược như vậy, ông ta không thể để tên này chạy thoát được, nhất định phải ban thưởng ân huệ, ký kết một hợp đồng nhân quả.

Mặc dù vẫn tiếc nuối vì không thể nhận Từ Bắc Vọng làm đệ tử chân truyền, nhưng tên này hiểu được ân nghĩa, ông ta cũng thành toàn cho hắn.

“Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Từ Bắc Vọng lập tức đổi lời, cung kính hành lễ.

Đây chính là thứ mà hắn luôn trông chờ, không chỉ có thể có chỗ dựa, mà mối quan hệ nhân quả của đệ tử ký danh lại cực kỳ mờ mịt.