Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 390




“Tê tộc đã từng đi tìm mấy món đồ tu luyện thi khí, tu sĩ ma khí chỉ cần đeo mặt nạ này lên sẽ hóa thành hư ảo, cực kỳ quỷ dị bất định. Vì lẽ đó, ngươi nhất định phải thận trọng, ngàn vạn lần không được tùy tiện thử.”

Công Nghi Sơ bàn giao bảo vật với thái độ nghiêm nghị, nàng cực kỳ lo lắng đồ nhi sẽ lỗ mãng, lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh như cũ, khẽ nói: “Sư tôn cứ yên tâm, đệ tử đã hiểu rõ.”

Kì thực, nội tâm của hắn đã dâng trào một trận bão tố cuồn cuộn.

Minh khí!

Ngay khi hắn chạm vào mặt nạ ma quỷ, khiếu huyệt bên trong cơ thể không thể tự chủ được mà phát ra tiếng vù vù, giống như hài nhi muốn trở về với chiếc ôm vui sướng của mẫu thân vậy.

Trông thấy sắc mặt bình tĩnh của đệ tử, Công Nghi Sơ cũng yên tâm phần nào. Nếu như hắn bày ra biểu cảm chờ mong, nàng có thể sẽ nơm nớp lo sợ.

“Nếu không nghiên cứu ra thì trả lại cho vi sư.”

Công Nghi Sơ miễn cưỡng nói thêm vài câu, sau đó biến mất không còn thấy tăm hơi.

Sau khi xác nhận sư tôn đã rời đi, Từ Bắc Vọng nhàn nhã châm trà, dạo bước giữa khu rừng một khắc đồng hồ thì mới trở về động phủ.

“Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay. Ta đang có ba chiếc lá khí vận, chẳng lẽ sẽ thu hoạch đại cơ duyên?”

Từ Bắc Vọng khó nén kích động, bình phục cảm xúc thật tốt rồi đánh giá chiếc mặt nạ màu đen.

Vì tương lai tiến vào bảng Vấn Đỉnh, vì tương lai đuổi kịp bước chân lão đại, hắn tuyệt nhiên không có do dự chút nào.

Phàm là đại cơ duyên hỗ trợ gia tăng chiến lực, cho dù có nguy hiểm đến đâu thì hắn cũng phải nếm thử.

Huống chi, Minh khí đang không ngừng kêu gọi, tựa như gọi người xa quê trở về nhà.

Hắn cầm lấy mặt nạ màu đen, chậm rãi đeo lên mặt.

Không gian đột nhiên biến đổi vặn vẹo, cả người Từ Bắc Vọng giống như bị lôi vào một tiểu thế giới cấm kỵ chư thiên vạn vực.





Tại một tinh vực cách xa vạn dặm, tiên hà mờ mịt, đạo vận bàng bạc, sinh linh vạn vật sinh động rõ ràng.

Một cung điện nguy nga cao sừng sững trên hư không, tinh linh hiển hóa trên bầu trời, bản nguyên thời không (thời gian và không gian) nơi đây ắt hản là mặt trăng, mấy ngàn bản nguyên Tinh Thần phiêu đãng chiếu rọi tám phía.

Một dòng sông vàng óng lẳng lặng chảy xuôi, tựa hồ như đang kết nối với không gian vô cùng vô tận.

Tại một khe suối nhỏ phát ra hào quang sáng chói, một nữ tử váy đen nhàn nhã thả câu, mái tóc trắng phơ rối tung, tựa như hồ điệp bồi hồi không rời.

Giống như phát giác được điều gì đó, nàng ta buông cần câu xuống, tay lấy ra chiếc mặt nạ màu đen đang tỏa ra làn sương mù xám dày đặc rồi đeo lên.

Động tác vô cùng thuần thục, giống như đã thực hiện mấy vạn lần.

Dưới suối nước, lưỡi câu lập tức giết chết một con cá đang vùng vẫy.





Thiên môn đen đúa ảm đạm, bụi bay mù mịt đầy trời.

Đó không phải là dấu tích phi thăng mà là hài cốt hư thối, bồng bềnh trôi nổi khắp thiên địa màu xám.

Hàng đống thi cốt chồng chất lên nhau, mặt đất hoang tàn cô quạnh, giống như khung cảnh dưới Địa ngục vậy.

Từ Bắc Vọng dạo bước trong cô độc, coi như không thấy đống thi cốt mục nát dưới chân.

Hắn đang suy đoán, đây có lẽ đều là ma khí và thi khí của các tu sĩ đi lạc vào không gian Minh khí, sau đó trực tiếp bị chôn vùi.

Minh khí nồng đậm như thế, Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công cũng vận chuyển điên cuồng, tu vi tăng nhanh với tốc độ khủng khiếp.

“Tiếc nhất là không có bảo vật.”

Từ Bắc Vọng trêu ghẹo bản thân, bản thân đã có loại đạo khí Minh Đăng, vậy mà vẫn mà còn muốn có bảo vật, hắn cũng quá tham lam rồi.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy vách đá xa đó có vài cọng hoa cỏ. Sinh vật có thể trưởng thành giữa thiên địa tràn ngập Minh khí, hiển nhiên cũng được tưới nhuần bởi Minh khí rồi.

Từ Bắc Vọng bước tới, ngắt lấy ngọn hoa, ném vào không gian Minh Giới của mình.

Khi đi vào nơi sâu hơn, hắn tiếp tục bắt gặp lít nha lít nhít đủ loại hoa nhỏ bé, quỷ dị. Nhưng có một số cọng cỏ lại cực kỳ kiên cố, giống như được tinh luyện rèn đúc trong hàng trăm năm, rất khó có thể bứt ra, nhưng lại ẩn chứa bên trong tinh hoa là Minh khí rất nồng.

Vào lúc này.

“Ta đã chín trăm mười sáu tuổi, đi tới đi lui vào nơi này ba vạn bảy nghìn bốn trăm ba mươi lăm lần, rốt cuộc cũng gặp được một người sống.”

“Rốt cuộc…”

“Cũng chờ được ngươi.”

Tiếng cười thanh tịnh, êm tai truyền đến từ trên đỉnh núi, xuyên thấu toàn bộ thiên địa tối tăm, mờ ảo.

Từ Bắc Vọng như thể bị đâm sau lưng, cảm thấy lạnh lẽo xương sống, toàn thân cứng ngắc trong khoảnh khắc.

Kỷ nguyên trường hà lần trước vừa đúng chín trăm mười sáu năm.

Tức là… Nàng ta là phôi thai thiên đạo!

“Thật có lỗi, minh cỏ ở nơi Minh Hoa này đã bị ta ngắt sạch mất rồi.”

Nữ tử váy đen bình tĩnh lên tiếng, sau đó đứng sừng sững đối diện với kẻ áo trắng.

Mái tóc trắng phơi rủ xuống đất, dung mạo tinh xảo được nhẹ nhàng che đậy bằng một tầng vải tuyn màu xám nhạt trầm buồn.

“Ta tên Vô Thiên Yếm Vãn. Từ lúc sinh ra, ta rất căm hận đêm tối, luôn cảm thấy bóng ma vô cùng vô tận sẽ làm đạo tâm của ta nhiễm bẩn.”

“Nhưng khi lớn lên, ta yêu thích màu xám đen tinh xảo, phong cảnh mỹ diệu nơi này đã làm ta không khỏi trầm luân.”

“Ngươi cứ tiếp tục?”

Nữ tử mỉm cười yếu ớt, ánh mắt uyển chuyển khóa chặt lấy nam nhân áo trắng.

Tứ chi Từ Bắc Vọng lạnh cóng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy động mãnh liệt.

Minh khí vận chuyển trong khiếu huyệt của đối phương còn mạnh hơn hắn gấp mười lần!

Khí tức đồng nguyên khiến thiên địa phủ một màu xám.

Đột nhiên, Từ Bắc Vọng giơ tay tháo mặt nạ để rời khỏi nơi này.

“Ngươi ghét ta sao?”

Ánh mắt Vô Thiên Yếm Vãn hiện lên tia ai oán, mái tóc của ta nàng phất phơ dù không có gió, Minh khí tựa như vực sâu biển lớn đột ngột bộc phát một nguồn sức mạnh vô tận, tựa như muốn hủy diệt nam nhân áo trắng.

Từ Bắc Vọng dường như bị đông cứng toàn thân, hắn không thể động đậy, Minh khí trong thể nội hoàn toàn ngưng kết.

Răng rắc…

Chiếc mặt nạ màu đen hóa thành bột mịn, khuôn mặt hoàn mỹ vô cảm hiện ra.