Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 369




Hào quang hội tụ thành một bàn tay khổng lồ, mang theo tiên lực đánh tới, uy áp của nó khiến cho các đệ tử dưỡi cảnh giới Địa Tiên khiến đều ngạt thở.

Thân thể Từ Bắc Vọng căng cứng, một tia ý thức còn sót lại đặt ở bên trên chìa khóa Thiên Xu.

Điều kiện tiên quyết để trở thành tử thần tại Minh giới, đó chính là phải kéo được đối phương vào bên trong mảnh thiên địa.

Đối mặt với bà lão này, sự chênh lệch quá lớn, hắn hoàn toàn làm không được.

Coi như đánh cược một lần, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không ép bản thân tới bước đường cùng.

Dựa vào chìa khóa, hắn có thể chạy đến Thiên Xu.

Bàn tay khổng lồ sắp đập xuống.

“Dừng lại.”

Ở chỗ sâu của tông môn có âm thanh mờ mịt truyền đến. Trong khoảnh khắc, bàn tay hóa thành hư ảo.

Từ Bắc Vọng lặng lẽ thở dài một hơi.

Thành công rồi.

Bông tuyết lơ lửng, bao phủ toàn bộ tông địa ngoại môn, hàng ngàn bàn tay khổng lồ vắt ngang chân trời nhanh chóng bị vỡ vụn.

Hai chữ ‘dừng lại’ đã khiến nơi đây trở nên im ắng triệt để.

Ánh mắt nam nhân vẫn ôn hoà, thậm chí còn trong suốt như cũ, những người có mặt tại đây đều cảm thấy khó tin.

Các đệ tử không nhịn nổi nhìn về phía Thao Thiết đang run lẩy bẩy, trong lòng không khỏi run sợ.

Cốc sư huynh vừa mới hăng hái trong phút chốc đã biến thành cái xác hôi thối!

Cứ thế chết rồi?

Sao hắn dám!

Lẻ loi một mình không chỗ nương tựa, hắn không sợ người quen của Cốc sư huynh báo thù à?

Không sợ bị chôn chung sao?

Quả quyết sát phạt, quả thực quá độc ác!

Ánh mắt của các đệ tử ở đây thay đổi hoàn toàn.

Tên nhà quê này tựa như một hung thú thượng cổ đang ẩn nấp, lựa chọn thời điểm thích hợp rồi tấn công người khác.

Cực kỳ nguy hiểm!

Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó cũng khiến người ta không rét mà run, áp bách cực độ!

“Cung chủ, kẻ này ngang nhiên chống lại tông quy!”

Khuôn mặt lão ẩu trở nên dữ tợn, nếp nhăn hằn sâu trên mặt, trông hết sức kinh khủng.

Đệ tử rơi đài là một, nhưng mặt mũi của ông là mười!

Sau khi tận mắt chứng kiến tình cảnh thê thảm của Lương Thành, nhưng lại không có cách nào báo thù hắn, ông làm sao có thể ngẩng mặt tại tông môn?

Liệu còn ai nguyện ý bái phỏng ông ta chứ?

Vừa dứt lời, ánh mắt nam tử áo trắng lướt qua lão giả, hắn thong dong đi tới chỗ sâu nhất của tông môn, thi lễ và bình tĩnh nói: “Để lấy lại vinh quang cho tông môn, tại hạ đành phải bất chấp đạo nghĩa.”

Hả!

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!

Các đệ tử vừa mới ổn định cảm xúc, lại tiếp tục chấn kinh vạn phần.

Lời nói vô tri thốt ra từ miệng tên nhà quê này, lại giống như câu trần thuật sự thật.

Nhưng nếu là trước đó, ai chẳng muốn đứng ra châm biếm một phen? Nhưng bây giờ không ai dám mỉa mai nữa.

Một tên Giải Ách sơ phẩm lại có thể trấn sát đệ tử chân truyền chuẩn bị bước vào cảnh giới Nhân Tiên.

Rốt cuộc, thực lực của hắn còn kinh hãi thế tục đến mức nào đây?

Với chiến lực thiên phú nhường này, nếu đặt giữa các thế lực đỉnh cấp tại Đông Hoang, bọn họ sẽ tranh đoạt nhau đến bể đầu!

Băng Tuyết Cầm Cung có thể tìm thấy hắn trong một đám thợ mỏ đã là một loại khí vận rồi.

“Lấy lại vinh quang cho tông môn…”

Ánh mắt của không ít lão nhân thoáng hoảng hốt, câu nói này quá nặng nề!

Mấy chục vạn năm trước, Băng Tuyết Cầm Cung vẫn là đạo thống hàng đầu của Đông Hoang, chiếm cứ vị trí phồn thịnh nhất. Đáng tiếc, tông môn không có người kế tục, không tránh khỏi kết cục sụp đổ, hiện giờ chỉ có thể chiếm giữ một góc.

Kẻ này có thể hoàn thành lời nói chí khí của mình ư?

Các nàng khó mà tin được, nhưng ít ra, bộ dáng trung thành cùng ngông nghênh này cũng khá đáng giá.

Thân là người thượng vị của tông môn, các nàng căn bản không đồng tình với Cốc Lương Thành, càng không khiển trách hung thủ.

Giá trị phát triển lớn, tài nguyên trút xuống cho kẻ ấy càng nhiều, đây là sự thật các thế lực lớn đều ngầm hiểu.

Huống chi, tên quê mùa này có bối cảnh trong sạch, vừa phi thăng lên tiên giới thì đã tiếp xúc với Băng Tuyết Tầm Cung.

Nguy cơ phản bội của kẻ này khá thấp, càng đáng giá để dốc lòng nuôi dưỡng.

Người được làm cung chủ, nhất định rất anh minh.

“Bái nhập môn hạ của bản tôn đi.”

Thanh âm lạnh nhạt tựa như châu ngóc rơi xuống đất, phảng phất uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Tất cả đệ tử và trưởng lão đều cúi đầu kính cẩn, thần sắc hâm mộ vô vàn tràn ngập trong đáy mắt.

Hắn ta vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn, mông ngồi còn chưa nóng, hiện giờ đã thành đệ tử chân truyền trên mười vạn đệ tử, thậm chí còn được truyền đạo từ cung chủ.

Ai cũng nhìn ra ngọn hỏa diễm thiêu đốt bên trong ánh mắt tuấn mỹ, bình tĩnh của tên nhà quê này.

Dã tâm bừng bừng đi kèm với tinh chiến đấu bàng bạc!

Tên nhà quê này đã thề sẽ phải đạt được uy danh hiển hách tại tinh vực Thiên Cầm.

Cho dù bọn họ có ghen ghét đến đâu thì cũng chẳng có cách nào, một người vừa có thực lực và thiên phú đến bậc này, rốt cuộc hắn đã giẫm phải vận khí cứt chó gì mà lại chào đời tại thế giới bị vứt bỏ thế….

“Nữ sư tôn…”

Từ Bắc Vọng thầm nghĩ.

Trước đó, chó săn đã thỏa thuận với lão đại không tiếp xúc với nữ nhân, nhưng tình cảnh hiện giờ thì đúng là không còn cách nào.

Cung chủ duy ngã độc tôn của Băng Tuyết Tầm Cung đã lên tiếng, nếu hắn tiếp tục thể hiện thái độ ngông nghênh, được đà lấn tới, thì không khác gì biến bản thân thành kẻ vô cùng ngu xuẩn.

Đến lúc đó, hắn cũng không thể sống yên ổn tại tông môn.

Kết quả, Từ Bắc Vọng cung kính mở miệng: “Đệ tử vô cùng vinh hạnh khi được đến đây.”

Một đóa sen thanh tục bay tới, Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng bước lên.

“Keng!”

Thoáng chốc, tiếng chuông thanh tịnh du dương vang lên từ xa đến gần trên núi tuyết.

Bông tuyết nhảy múa giữa không trung, Thụy Thú trân quý đội dải lụa đầy màu sắc bay lượn, tô điểm toàn bộ sơn môn trở nên cực kỳ sáng chói.

Đàn hương phát tán, tiên hương quanh quẩn, những pho tượng cầm đàn cổ trong tay đứng sừng sững trên không trung, tiếng đàn huyền diệu bao phủ nam tử áo trắng, ngâm ngữ Phật xướng hóa thành từng chiếc dây đàn, kéo từng cây trên thân thể hắn.

“Bái kiến Từ sư huynh!”

“Bái kiến Từ sư huynh!”

Thanh âm trùng trùng điệp điệp làm rung động vũ trụ, tất cả đệ tử nội môn, ngoại môn đều khom người.

Cho dù bọn họ không tình nguyện đến mấy, nhưng việc tên quê mùa này trở thành đệ tử chân truyền là sự thật không thể thay đổi!