Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 351




“Đi rồi!”

Một đệ tử bậc cao phát hiện chiến thuyền của hai đại ma đầu đã rời đi, khuôn mặt vốn đang dữ tợn đột nhiên biểu lộ thần sắc mừng như điên. Chẳng lẽ tên ác liêu này đại phát từ bi mà bỏ qua cho điện chủ và ba vị thái thượng trưởng lão?

Niềm vui sướng sau tai nạn lan tràn, vô số đệ tử vẫn không dám tin tưởng, nhưng ai nấy đều không khỏi kích động. Tuy rằng năm vị thái thượng trưởng lão đã rơi đài, khiến cho địa vị của Thiên Thần Điện xuống dốc không phanh, nhưng bốn vị Bán Bộ Chí Tôn còn sống sót, Thiên Thần Điện vẫn có thể sừng sững ở vị trí số một Cửu Châu.

“Sao lại như thế này?”

Đột nhiên, một tên đệ tử cảm thấy rùng mình, gào rống lên năm chữ.

Đóa hoa Bỉ Ngạn thánh khiết vẫn luôn yên lặng không có động tĩnh gì lại đột nhiên biến dạng thành hình xoắn ốc, bầu không khí địa ngục bao phủ khắp trời đất, bốn vị Bán Bộ Chí Tôn bao gồm cả Độc Cô Vô Địch đều cứng đờ như bức tượng điêu khắc.

Đóa hoa Bỉ Ngạn bay tới, bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào đều trở thành tờ giấy mỏng, không chịu nổi dù chỉ một kích.

Tấm chắn pháp tắc vỡ vụn, tất cả sức mạnh của thần thông bí pháp bị loại bỏ, đám cường giả Bán Bộ Chí Tôn giống như bốn phạm nhân mới bị kéo tới pháp trường, ai nấy đều vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Huyết dịch trong cơ thể bành trướng, thi thể bị xé nát rồi phân tán thành từng mảng xương trắng, từng bộ hài cốt bị ăn mòn đến mức lở loét.

Cảnh tượng này khủng khiếp đến mức mà các đệ tử của Thiên Thần Điện đều quỳ xuống chứ không nỡ nhìn thẳng, ai nấy đều than khóc thê lương.

Thiên Thần Điện, một thế lực vốn đã được truyền thừa hàng chục nghìn năm, nay đã bị diệt vong chỉ sau một đêm.



...

Ầm!

Cảm nhận được tiếng gọi của khiếu huyệt, chó săn cúi người ra khỏi phòng.

“Mau giặt sạch sẽ!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng ra lệnh, sau đó chỉ vào hai đôi tất lụa đen và lụa trắng bẩn thỉu bị vò nát trên mặt thảm.

“Tuân lệnh…”

Chó săn vòng trở lại, thu đồ vào nhẫn trữ vật.

Đầu thuyền.

Bốn thần hồn Bán Bộ Chí Tôn và một chiếc chuông Đông Hoàng ảm đạm loang lổ đang lơ lửng giữa không trung. Từ Bắc Vọng đưa một tay ra, bóp nát thần hồn rồi bỏ vào Minh Đăng.

Hắn vuốt ve chuông Đông Hoàng, Thần khí xếp hạng thứ hai, sau đó sắp xếp lại một số ký ức mà hoa Bỉ Ngạn đã xâm chiếm.

Sau khi thu hoạch một số tin tức quan trọng, chó săn đi vào bẩm báo: “Nương nương, thánh chủ Dao Trì chính là người tình của Độc Cô Vô Địch, Thất Khiếu Thần Thạch đang ở trên tay bà ta.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương vuốt chiếc cầm tinh xảo: “Đi đến thánh địa Dao Trì.”

Chó săn vâng một tiếng, lại mờ mịt nháy mắt mấy cái: “Chúng ta tiếp tục?”

“Cút!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương đá một cước vào mặt Từ Bắc Vọng.

Dựa vào thực lực hiện tại của mình, chó săn miễn cưỡng vẫn có thể chống lại lão đại, nhưng hắn nào dám phản kháng, cứ để mặt bản thân bị đá thẳng đến phòng bếp.



...

Trong khung cảnh tờ mờ của buổi bình minh, linh khí phiêu đãng trong những tia nắng yếu ớt, thánh địa Dao Trì lộ diện trong màn sương mù, trông như một xứ sở thần tiên độc lập.

Nhưng giờ phút này, bầu không khí tang thương bao phủ khắp thánh địa, khí tức bi ai vô cùng lan tràn đến vô tận.

Bọn họ vừa biết được một tin dữ kinh thiên động địa thông qua một vài thủ đoạn đặc biệt!

Chín vị Bán Bộ Chí Tôn của Thiên Thần Điện dù đã liên thủ với nhau, nhưng chỉ chống đỡ được ba chiêu, sau đó đồng thời bỏ mạng dưới tay Từ ác liêu.

Ba chiêu!

Điều này đã làm các thế lực lớn kinh hãi đến mức nghẹt thở!

Không có sự trấn giữ của các Bán Bộ Chí Tôn, Thiên Thần Điện nhanh chóng suy tàn. Tuy nhiên, thánh địa Dao Trì không hề cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, ngược lại. bọn họ chỉ có cảm giác thê lương tuyệt vọng.

Tiếp theo sẽ đến lượt ai?

Đôi mắt phượng hoàng của phụ nhân ôn nhu kiều diễm trở nên đỏ bừng, khí chất đoan trang không còn sót lại chút gì, cả người vô lực mà nằm rạp trên giường.

Thân thể mềm mại của bà ta bỗng nhiên run rẩy, đôi môi đỏ khó khăn mấp máy: “Đến rồi.”

Thánh chủ Dao Trì cật lực kiềm chế cơn thù hận, sau đó đưa ra quyết định trong nháy mắt.

Việc này liên quan đến mạng sống của mọi người trong thánh địa, bà chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.

“Quỳ xuống, hiến Thần khí.”

Một giọng nói vang lên, bà nắm chặt ngón tay đến trắng bệch, im lặng mấy phút rồi quỳ rạp xuống đất.

Cả đời này, ngoại trừ Sư Tôn, bà ta chưa từng quỳ xuống trước mặt ai khác.

Toàn bộ trưởng lão và đệ tử bên trong thánh địa đều quỳ xuống, đến cả hung thú và Tiên hạc đều nằm rạp dưới đất. Giờ phút này, mọi tôn nghiêm thể diện đều vứt ra sau đầu, bọn họ chỉ muốn tồn tại, chỉ muốn bảo vệ đạo thống Dao Trì.

Ngay khi chiến thuyền hạ xuống ao Thiên Sơn, từng tiếng hô vang khắp trời đấp.

“Cung nghênh Đệ Ngũ Tôn thượng, cung nghênh Từ công tử.”

“Cung nghênh Đệ Ngũ Tôn thượng, cung nghênh Từ công tử.”

Khi những giọng nói run rẩy tập hợp lại với nhau, âm lượng gần như có thể xuyên qua chín tầng mây.

Nam tử áo trắng đứng trên mũi thuyền, cao cao tại thượng quan sát phụ nhân đang đứng đầu.

Từ Bắc Vọng biết rõ đạo lý không vươn tay đánh vào khuôn mặt tươi cười, thánh địa Dao Trì đã làm đến mức này, dù hắn đang thèm muốn thần hồn của đám Bán Bộ Chí Tôn kia, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.